Bắc Minh Hách ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn tay mình một chút, hình như có chút không dám tin là mình làm! Vội vàng vứt bỏ kiếm trong tay giống như là củ khoai lang phỏng tay!
Nhìn người đầy phòng, trong mắt dần hiện ra sát ý điên cuồng: "Người đâu! Người đâu!"
Chỉ chốc lát sau, cấm vệ quân liền chạy vào.
"Giết toàn bộ bọn họ cho trẫm! Giết toàn bộ!" Giết sạch! Chỉ có giết sạch sẽ, không có người biết thân phận thật của hắn! Hắn vẫn còn là một cữu ngũ chí tôn của Dạ Mị đế quốc! Giết! Giết tất cả!
Nhưng những cấm vệ quân kia lại không nhúc nhích! Giống như không nghe được lời của hắn.
Dạ Hoằng Quy nhìn hắn không hề có chút bộ dáng hối cải, mặt đầy thất vọng lắc đầu một cái, lấy kim bài tông tộc ra, mở miệng: "Hai tám ẩn vệ có đó không?"
"Ở đây!" Hai tám tuyệt thế cao thủ lập tức xuất hiện trong điện.
"Bắc Minh Hách không phải người hoàng thất ta, lại giả mạo hoàng tử hơn 30 năm. Vốn niệm tình không biết để miễn tội chết, nhưng nay lại giết chết mẫu thân của hắn, táng tận lương tâm! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Giết!"
Đồng thời lúc này, tình cảm đám ngự lâm quân kia lại trở nên xúc động: "Giết! Giết!" Tuy bọn họ cái gì cũng không biết, nhưng bọn họ biết người này giả mạo hoàng thất, lừa gạt bọn họ rất nhiều năm, còn giết mẹ ruột của mình, cầm thú như vậy phải bị vạn tên xuyên tim!
"Không! Không! Các ngươi không thể giết trẫm! Trẫm là hoàng đế Dạ Mị đế quốc, các ngươi không thể giết trẫm. . . . . ."
Bắc Minh Hách kinh hoàng gào thét, cuối cùng vẫn không ngăn được mũi tên nhọn phá không mà đến. . . . . .
Từng mủi tên xuyên thấu trái tim của hắn, thân thể lung lay mấy cái, té xuống, nhưng hắn vẫn chấp nhất ngôi vị hoàng đế! Quay đầu, nhìn long ỷ sau ngự án, bò từng bước qua, máu tươi nhuộm khuôn mặt tràn đầy kiên định của hắn: "Trẫm là hoàng đế, trẫm là hoàng đế. . . . . . Là hoàng đế. . . . . ."
Cuối cùng, vẫn chỉ bò được một nửa, lúc sắp đụng được long ỷ thì đoạn khí. . . . . .
. . . . . .
Dạ Hoằng Quy thở dài một hơi, lắc đầu: "Chôn cất thi thể hắn. . . . . . bên mộ Bắc Minh tướng quân!"
"Dạ!" Mấy tiểu binh tiến lên, kéo thi thể Bắc Minh Hách đi.
Lúc này Hiên Viên Vô Thương cũng đứng dậy, ôm thi thể Dạ Tử Mị trong ngực, bước ra Cần Chính Điện. Vũ Văn Tiểu Tam đi theo bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của hắn tràn đầy bi thương, nàng cái gì cũng không nói, đáy lòng mơ hồ có chút hối hận không phản đối hắn tới đây.
. . . . . .
Chôn cất Dạ Tử Mị ở lăng mộ hoàng thất Dạ Mị.
Đây là công chúa duy nhất của Dạ Mị có thể tiến vào hoàng lăng. Chỉ vì hắn có lòng riêng, sinh tiền Dạ Tử Mị muốn nhất là theo Bắc Minh Hách ở chung một chỗ, nhưng hắn là con trai của Hiên Viên Ngự Phong, tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với phụ hoàng! Mà trước khi chết bà ta không tiếc tất cả cũng muốn thoát khỏi bên người phụ hoàng, cho nên hắn cũng không đưa bà ta vào hoàng lăng Hiên Viên đế quốc.
Nếu là như vậy, thì chôn cất bà ở hoàng lăng Dạ Mị đi, để tất cả đều trở lại thời điểm ban đầu. . . . . .
Nam tử tuyệt mỹ một thân áo trắng đứng ở trước mộ Dạ Tử Mị, đứng bên cạnh hắn là một cô gái hồng y tuyệt sắc. . . . . .
Thật lâu sau, hai người cũng không nói lời nào. Tuy là đầu mùa hè, ánh sáng mặt trời cũng có chút nóng, chiếu lên người của hai người. . . . . .
Cuối cùng, nam tử tuyệt mỹ lên tiếng: "Tam nhi, nàng nói, có phải ta làm sai rồi không?" Giọng nói mơ hồ có chút run rẩy. Là hắn, là hắn tự tay hại chết mẫu thân của mình, tuy hắn không ra tay, nhưng cũng là một tay hắn chủ đạo!
"Thương Thương, chàng không làm sai. Có lẽ, chết đối với bà ta mà nói, cũng là một loại giải thoát!" Đúng vậy, nam tử mình yêu chân thành đã vĩnh viễn rời khỏi mình, vẫn phải sống trong ánh mắt khiển trách của người đời, vì con trai mình yêu nhất mà bày mưu tính kế. Cả đời này của Dạ Tử Mị cũng rất khổ! Nên khiến tâm tình bà ta vặn vẹo!
Nàng vẫn nhớ, một khắc Dạ Tử Mị chết, trong mắt bà ta là hạnh phúc, ánh mắt bà ta nhìn hư không, lẩm bẩm nói qua -- Tướng quân, Mị nhi tới. . . . . .
Lấy góc độ của một nữ nhân, nàng biết, Dạ Tử Mị hạnh phúc! Cái loại hạnh phúc đó chính là cuối cùng bà ta đã có thể ở cùng chỗ với người mình yêu. . . . . .
Hắn nắm chặt tay của nàng, tâm trạng đã thông suốt."Tam nhi, cám ơn nàng!" Cuộc đời này có nàng làm bạn, thật sự là may mắn của hắn!
"Ai da, không cần cám ơn, không cần cám ơn. Chàng biết con người của ta, từ trước đến giờ người ta rất khiêm tốn, làm chuyện tốt không cần lưu danh, cám ơn cái gì!" Mỗ nữ cười hì hì mở miệng, hóa giải bầu không khí ngột ngạt.
Hắn quay đầu lại, cặp mắt tà mị đào hoa kia ẩn chứa ý cười và chút cảm động, ôm lấy thân thể của nàng: "Đi! Chúng ta trở về vương phủ!"
Nàng ôm cổ của hắn, cọ xát ở ngực hắn: "Ừ, người ta cũng sắp chết đói! Thần nhi và Cuồng nhi chắc cũng nhớ chúng ta rồi !"
Lời này vừa rơi xuống, hắn rõ ràng tăng nhanh bước chân, Tam nhi của hắn đói bụng, tự nhiên muốn đi nhanh một chút. Về phần hai tên ranh con chết tiệt kia...ách, hắn cũng có chút nhớ nhung rồi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đặt đầu tại vai hắn, cặp mắt đẹp nhìn bia một của Dạ Tử Mị. . . . . . Người yên tâm! Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt! Chúng ta sẽ hạnh phúc . . . . . .
Trong thoáng chốc, nàng giống như thấy khuôn mặt Dạ Tử Mị trên bia mộ kia. Nữ tử tuyệt mỹ kia nở một nụ cười, phất phất tay về phía nàng. . . . . .
. . . . . .
Năm 217 trước công nguyên, Dạ Mị đế quốc lần nữa đảo chính! Gọi là "Chính biến tháng tư"!
Hoàng đế Dạ Tử Kỳ bỏ mình. Tiên Đế Dạ Tử Lân dưới sự ủng hộ của Hiên Viên Vô Thương và Dạ Hoằng Quy, lần nữa ngồi lên vương vị!
Nhạc Thanh Minh, thừa tướng, lễ bộ thượng thư và dư đảng của Dạ Tử Kỳ bị tiêu diệt toàn bộ.
Tháng sáu, năm 217 trước công nguyên, Dạ Tử Lân đăng cơ làm đế, hiệu lệnh thiên hạ!
Không ai biết trong trận chính biến kia xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể nào thăm dò. Sau khi dân chúng hơi rối rắm, cuộc sống an cư lạc nghiệp lại lần nữa tiếp tục, chỉ cần cuộc sống của bọn họ vẫn không thay đổi, ai làm hoàng đế có gì khác nhau đâu?
Hoàng thất Dạ Mị đế quốc cố gắng giấu nhẹm vụ tai tiếng ly miêu hoán thái tử. Mà nhiếp chính vương Hiên Viên Vô Thương, trở thành đệ nhất công thần cần vương. Thánh chỉ truyền đạt, vinh sủng của nhiếp chính vương được truyền lại muôn đời, Dạ Mị đế quốc không ngã, vinh sủng của nhiếp chính vương không thay đổi!
Mà nhiếp chính vương phi, được phong làm"Vinh Hoa phu nhân" , địa vị ngang với hoàng hậu, là nữ nhân duy nhất trong lịch sử không có hậu vị, nhưng lại hưởng thụ đãi ngộ như của hoàng hậu tôn quý!
Vũ Văn Tiểu Tam cầm thánh chỉ trong tay, chậc chậc cảm thán: "Ta rốt cuộc thành danh rồi! Thật là quá khó khăn rồi!" Phải biết kiếp trước thành tích môn lịch sử của nàng cực kỳ tốt, cho nên rất rõ ràng, câu "Địa vị ngang hàng với hoàng hậu" là có ý gì, không phải nói rõ địa vị nàng rất cao, mà là nói rõ tuyệt đối sẽ ghi đại danh Vũ Văn Tiểu Tam nàng vào sử sách! Ha ha ha. . . . . . Không lên làm đệ nhất hoàng hậu của Hiên Viên Mặc, làm đệ nhất phu nhân của Thương Thương cũng rất tốt!
"Mẫu thân, chúc mừng người!" Tuy Tiểu Lạc Thần không cảm thấy chuyện này có gì thay đổi, nhưng nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng như vậy, nên cũng nói câu chúc mừng.
"Ừm! Ừm! Ngoan! Ngoan. . . . . . Ai da, không ngờ Vũ Văn Tiểu Tam ta lại có thể biết có ngày hôm nay! Ha ha ha. . . . . . Chuyện hài lòng nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! Ha ha ha. . . . . ." Nói xong đứng lên, một chân giẫm ở trên ghế, ngước đầu, há to mồm, cười đến run rẩy hết cả người.
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chết lặng đứng ở một bên nhìn nàng. Nhìn tiểu thư lúc này, hình như nàng nhìn thấy bộ dáng tiểu thư ba năm trước, lúc tiểu thư tỉnh lại sau khi trúng độc! Nói gì mà "Ta rốt cuộc xuyên qua" , bệnh điên của tiểu thư đã nhiều năm không tái phát, chẳng lẽ hiện tại lại tới rồi sao?
Lần đầu tiên hai đứa bé nhìn thấy đức hạnh này của Vũ Văn Tiểu Tam, hẳn là bị sợ đến ôm nhau run lẩy bẩy. . . . . .
"Ca ca, Mẫu. . . . . . mẫu thân làm sao vậy?" Rõ ràng là âm thanh hai hàm răng va vào nhau.
"Ta...ta cũng không biết!" Rõ ràng là giọng nói cố giả bộ trấn định.
Từ xa, Hiên Viên Vô Thương đã nhìn thấy nha đầu kia giẫm lên ghế đẩu cười to, bên cạnh còn có hai đứa bé ôm nhau run lẩy bẩy, lắc đầu, cười khẽ một tiếng, bước thong thả tới: "Tam nhi. . . . . ."
"Đừng quấy rầy! Để cho ta cười một lát nữa! Ha ha ha ha. . . . . ." Mỗ nữ cũng không quay đầu lại phất phất tay.
Sau ót nam tử tuyệt mỹ xẹt qua một đám vạch đen: "Tam nhi. . . . . ."
"Đã nói chàng đừng ầm ĩ rồi mà! Ta còn chưa cười xong ! Ha ha ha ha. . . . . ." Mỗ nữ hung thần ác sát quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục cười.
Một đám vạch đen thứ hai hoa lệ chảy xuống. . . . . .
Sau khi mỗ nữ ngước đầu cười vài tiếng, nụ cười trên mặt thu lại, trở nên hết sức dữ tợn nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Đều tại chàng! Cứ nhất định cắt đứt ta! Hiện tại thì tốt rồi? Ta không tìm được cảm giác nữa!" Hu hu hu. . . . . . Cảm giác đắc ý mới vừa nãy của nàng đều bị phá hư hết rồi!
Sau ót mọi người xuất hiện một đám vạch đen. . . . . . Cười mà còn cần phải có cảm giác hả?
Tiếp, mỗ nữ lại mở thánh chỉ ra, lại nhìn một chút, sau đó ngước đầu vừa cười mấy tiếng, hình như có một chút cảm giác! Tiếp lại nhìn một chút, cười mấy tiếng nữa. . . . . .
Mọi người cứ như vậy nhìn nàng điên cuồng biểu diễn, yên tĩnh không tiếng động!
Tiểu Nguyệt và hai đứa bé vô cùng ăn ý ra tay, đánh một cái lên ót của mình: "Khùng như thế này có chút nghiêm trọng!"
"Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dáng ba người bọn họ, mọi người đồng loạt phá lên cười.
Vào thời khắc này, Đình Vũ kéo thân thể đầy máu chạy vào, sau khi nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, chỉ kịp kêu một tiếng "Vương gia" liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Nhìn bộ dáng cả người đều là máu của nàng, đáy mắt Hiên Viên Vô Thương xẹt qua một tia thâm sắc, mịt mờ không hiểu.
Mà Vũ Văn Tiểu Tam đang cười đến vui vẻ, rốt cuộc không cười được nữa. Đôi tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Đình Vũ trên đất. Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này trở lại tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Liên Vụ và Đình Vân cùng tiến lên trước, đỡ nàng ta lên, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Vương gia, chúng ta mang nàng đi chữa trị!"
"Ừm!" Gật đầu một cái, không nhìn ra tâm tình.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Liên Hoa xuất hiện chút thần sắc không hiểu, vương gia vẫn coi bọn hắn như thủ túc, nhìn thấy Đình Vũ bị thương thành như vậy, làm sao một chút phản ứng cũng không có? Chợt, trong đầu xẹt qua một tia sáng, cũng hiểu một chút! Tính tình Đình Vũ cực kỳ mạnh mẽ, nếu thật bị trọng thương, tuyệt đối không thể kéo thân thể máu me đầy người trốn về!
Lấy tính tình Đình Vũ, chỉ sợ sớm đã tự vận tại chỗ! Nhưng bây giờ nàng ta cố tình trở lại! Vương gia chắc chắn cũng phát hiện kỳ hoặc trong đó đi?
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chán ghét nhìn Đình Vũ được đám người Đình Vân đỡ đi, ở đáy lòng hừ lạnh một tiếng, tiện nhân! Bị trọng thương gì chứ, chính là muốn trở lại giành vương gia với tiểu thư thôi! Tuy nói nàng không có thông minh như vương gia và Liên Hoa, có thể nhìn ra những đầu mối kia, nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân chắc sẽ không sai!
Đáy mắt Hiên Viên Lạc Thần cũng thoáng qua chút thâm sắc, nhìn sắc mặt của phụ vương một chút, cũng phát giác ra được có cái gì đó không đúng.
Mà Hiên Viên Sở Cuồng, tuy cái gì cũng không nhìn ra được, nhưng vẫn hết sức chán ghét mím mím môi. Đại thẩm Đình Vũ đáng ghét này lại trở lại, chẳng lẽ bọn họ dạy dỗ chưa đủ?
Cùng ca ca liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai đứa trẻ đều lộ ra nụ cười gian. . . . . .