Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 14.6 Tự gây nghiệt, không thể sống!

Trước Sau

break
Lòng của nàng đập thình thịch điên cuồng. Chợt, cảm thấy một bàn tay nắm lấy hông của nàng: "Biểu huynh. . . . . ."

"Đừng sợ." Giọng nam vang lên, Dạ Tử Mộng lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, sao giống như không phải người đang nắm lấy hông của mình nói?

Tiếp, cảm giác mình bị người ôm lấy, đè xuống giường. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . ." Có chút kinh hoàng mở miệng, không xác định được rốt cuộc người đang đè ở trên người mình có đúng là Hiên Viên Vô Thương không?

"Ta ở đây." Giọng nói nhàn nhạt vang lên, vang dội cả căn phòng, nghe không ra giọng nói xuất phát từ hướng nào.

Dạ Tử Mộng lại yên lòng, chỉ cho là biểu huynh võ công cao cường, cho nên phương hướng giọng nói truyền tới có chút kỳ quái.

Ngay sau đó, liền cảm thấy một bàn tay rất thô lỗ kéo y phục của mình xuống. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . . A. . . . . ." Một vật không hề có khúc dạo đầu mà phá thể chui vào, rồi sau đó điên cuồng luật động, không hề có chút dịu dàng nào.

Lần nữa gọi "Biểu huynh", nhưng không có ai đáp lại nàng, Dạ Tử Mộng cắn môi dưới gắt gao chịu đựng cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, không hiểu biểu huynh dịu dàng như vậy vì sao lại đột nhiên thô lỗ như thế. Tiếp, lại cảm thấy có một bàn tay sờ lên thân thể của mình, không đúng, không phải một mà là nhiều hơn. . . . . .

Nàng rốt cuộc bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng: "Biểu huynh! Biểu huynh!"

Đúng lúc này, đèn trong phòng sáng lên. Nằm trên người nàng là một nam nhân bẩn thỉu xa lạ, không đúng, không xa lạ, đây chính là tên ăn xin nàng cứu vào hôm nay! Bên cạnh hắn còn có vài tên nam nhân khác, cũng là mình cứu vào! Dạ Tử Mộng nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng: "Các ngươi, các ngươi. . . . . ."

Dạ Tử Mộng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhưng làm sao có thể địch nổi mấy đại nam nhân. Chỉ chốc lát sau, bên trong nhà cũng chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ và thở dốc của các nam nhân. Dạ Tử Mộng cắn răng hung hăng kìm nén tiếng rên rỉ, cặp mắt đẹp kia mang theo hận ý nồng đậm nhìn bên trong nhà, bên trong đã không có bóng dáng của Hiên Viên Vô Thương.

Chợt, cửa bị người mạnh mẽ đá văng, một nhóm người đứng ở ngoài cửa, cầm đầu chính là Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, còn có hai đứa trẻ đứng ở một bên, Hiên Viên Sở Cuồng lúc này rất ghét bỏ mở miệng: "Phụ vương, nữ nhân thối tha này không biết xấu hổ, lại có thể thật sự làm ra chuyện như vậy!"

"Đệ đệ, ngươi cũng biết nàng không biết xấu hổ, làm chuyện này có cái gì kỳ quái đâu!" Hừ, xuống tay với chúng ta, ngươi có nghĩ tới mình có bao nhiêu cân lượng chưa? Ngu ngốc!

Bọn hạ nhân hình như có chút không dám tin, nghe nói công chúa đó rất thích vương gia, lại có thể đê tiện như vậy sao! Tới vương phủ chưa tới hai ngày, vương gia không sủng hạnh nàng ta, nàng ta liền tìm người thông dâm, rõ là. . . . . .

Tuy mọi người phỉ nhổ, nhưng Dạ Tử Mộng đó cũng thật sự là mỹ nhân, cho nên không ít bọn hạ nhân cũng bành trướng huyết mạch thưởng thức xuân cung đồ của bọn họ.

Vũ Văn Tiểu Tam ngay lập tức che mắt hai đứa con trai: "Không cho nhìn!" Thật ra thì nàng vốn cũng không muốn mang bọn chúng tới, thế nhưng hai tên ranh con chết tiệt kia nhất định bảo là muốn xem thành quả mưu kế của bản thân.

Hai đứa trẻ ở trong lòng liếc mắt, mẫu thân, người và phụ thân chơi yêu tinh đánh nhau chúng ta đều đã nhìn qua, trò trẻ con này của bọn họ tính là cái gì!

Mà Hiên Viên Vô Thương vẫn là một thân áo trắng, không dính một hạt bụi. Bàn tay thon dài đưa ra, nhanh chóng che mắt của Vũ Văn Tiểu Tam, đôi mắt tà mị đào hoa kia cũng không nhìn vào trong phòng, giống như sợ dơ mắt, cũng rất bá đạo mở miệng: "Tam nhi, cũng không cho nàng nhìn, bên trong có nhiều người chưa mặc quần áo!"

"Vậy chàng cũng không thể nhìn!" Vũ Văn Tiểu Tam bị che mắt, nhưng vẫn rất khí phách mở miệng. Nam nhân của nàng, cũng không thể nhìn nữ nhân khác!

"Ừ, người ta không nhìn, ghê tởm chết rồi!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy ghét bỏ, trong giọng nói rõ ràng cũng là chán ghét.

"Thôi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng quấy rối chuyện tốt của người ta!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong mang theo hai đứa con trai xoay người, Hiên Viên Vô Thương lập tức đuổi theo.

Trong phòng từ từ an tĩnh lại, mấy tên "ăn xin" từng người mặc quần áo tử tế, đứng ở một bên tiếp tục sắm vai tên ăn xin. Ban đầu tính tùy tiện tìm mấy người giải quyết nàng ta, nhưng bọn họ gần đây bị vương gia và vương phi kích thích, thật sự là. . . . . . Vốn bọn họ tính lúc không có nhiệm vụ, đi kỹ viện giải quyết một phen, nhưng đúng lúc ẩn chủ để cho bọn họ đi tìm người, cho nên sau khi bọn họ trao đổi ánh mắt một cái, rất hân hoan tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt này!

Dù sao bọn hắn nghĩ nữ nhân độc ác này cũng không có gì khác biệt với hoa khôi ở kỹ viện, hoặc là nói so với kỹ nữ càng làm cho người ta ghê tởm hơn! Cho nên hôm nay bọn họ coi như là miễn phí mở bao cho hoa khôi, cũng coi như tiết kiệm tiền cho bọn hắn, cũng giúp ẩn chủ bớt một việc!

Dạ Tử Mộng nằm ở trên giường, trong đầu là một mảnh trắng xóa. Nàng không hiểu, tại sao rõ ràng là biểu huynh, sao đột nhiên lại biến thành mấy người này, ngay sau đó cũng chầm rãi hiểu ra! Đây là một cái bẫy! Ngay từ đầu đã vì nàng mà thiết kế cái bẫy này! Không chỉ là nữ nhân kia muốn hại mình, biểu huynh cũng muốn mạng của mình! Nhưng tại sao, tại sao muốn giết nàng mà còn dùng phương thức khuất nhục này? Nói vậy người trong tông tộc sẽ lập tức đến đây?

Chỉ chốc lát sau, người trong tông tộc của Dạ Mị đế quốc nhận được thông báo của Hiên Viên Vô Thương, Dạ Hoằng Quy - Quận vương Dạ Mị quốc dẫn theo hạ nhân chạy đến.

Nhìn Dạ Tử Mộng trên giường một chút, mặt đầy ghét bỏ ra lệnh cho hạ nhân tùy tiện tìm cho nàng ta một bộ y phục mặc vào, rồi sau đó kéo đi! Đường đường là một công chúa, lại có thể ghê tởm tư thông với mấy tên ăn xin! Mặt mũi của Hoàng thất Dạ Mị quốc bọn họ đều bị nàng ta ném mất hết rồi! Nhìn máu xử nữ rõ ràng trên người nàng một chút, Dạ Hoằng Quy càng thêm giận đến hận không được tát nàng ta một cái! Chẳng lẽ trong sạch của nữ nhân không đáng một đồng tiền như vậy sao?

Quay đầu nhìn mấy tên ăn xin một chút, cũng là đầy bụng tức giận, muốn cùng nhau xử trí, nhưng dù sao cũng là ở phủ Nhiếp Chính vương, không thể ra tay, cứ để cho Nhiếp Chính vương Điện hạ xử trí đi! Lấy tính khí của Nhiếp Chính vương Điện hạ, mấy tên ăn xin này cũng không có đường sống đâu!

Hoàng thượng gả nữ nhân như vậy cho Nhiếp Chính vương Điện hạ, cũng không biết Nhiếp Chính vương Điện hạ có tức giận hay không? Sau đó sẽ làm ra chuyện gì nữa! Nghĩ tới càng thêm cảm thấy phiền chết đi được! Làm cho hắn cũng oán trách Dạ Tử Kỳ, quốc sự bị người thao túng thì thôi đi, tứ hôn cũng đụng phải cái sọt lớn như vậy, vẫn là Dạ Tử Lân thích hợp làm hoàng đế hơn!

Dạ Hoằng Quy chắp tay về phía Hiên Viên Vô Thương: "Nhiếp Chính vương điện hạ, bổn vương thay mặt hoàng thất Dạ Mị hướng ngài tạ lỗi! Nữ nhân này, chúng ta sẽ theo quy định của tông tộc, đem nàng ta dìm lồng heo! Xin vương gia yên tâm!"

"Ừ! Mang đi đi!" Nhàn nhạt gật đầu, trên mặt không có chút dấu hiệu tức giận nào. Cũng giống như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều không liếc nhìn qua nữ nhân kia một cái.

Dạ Hoằng Quy nhìn hắn không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới hơi yên tâm.

"Tại sao! Tại sao? Biểu huynh, tại sao?" Dạ Tử Mộng điên cuồng giãy giụa, lớn tiếng gào thét về phía Hiên Viên Vô Thương, tại sao muốn đối xử với nàng như vậy, tại sao?

Vũ Văn Tiểu Tam chậm rãi đi tới trước mặt của nàng ta: "Muội muội tự mình thông dâm với người khác, vẫn không biết xấu hổ hỏi vương gia tại sao?" Nói xong từ từ cúi thấp thân thể, ở bên tai của nàng ta nhẹ giọng mở miệng: "Tại sao, trước tiên hỏi chính ngươi đã làm gì. Nghĩ muốn động đến con trai bảo bối của ta, trực tiếp giết chết ngươi thì lợi cho ngươi quá rồi!" Lão nương sẽ để cho ngươi chết minh bạch!

Con ngươi Dạ Tử Mộng trợn to, không dám tin nhìn bọn họ, thì ra biểu huynh biết! Từ lúc mới bắt đầu biểu huynh đã biết rõ nàng chính là người giật dây? Như vậy tất cả xâu chuỗi liên tiếp! Bọn họ làm tất cả, cũng là vì trả thù nàng! Từ để cho nàng vào phủ, đến Xuân Cung Đồ ngày hôm qua, tới chứa chấp tên ăn xin hôm nay, thậm chí là hai lần ánh mắt có thâm ý khác của biểu huynh, mục đích đều chỉ có một, chính là để cho giờ phút này, dù nàng có trăm miệng cũng không thể bào chữa, vĩnh viễn không thể đứng dậy!

Nghĩ thấu, ngược lại cười lên ha hả: "Ha ha ha. . . . . . Uổng cho Dạ Tử Mộng ta thông minh một đời, ha ha. . . . . ." Cười đến chảy ra nước mắt. Chết như thế này, khắp thiên hạ cũng sẽ nhớ tới nàng - một công chúa dâm đãng! Hiên Viên Vô Thương, xác thực ngoan độc!

"Có một câu, có thể ngươi chưa từng nghe qua. Tự gây nghiệt, không thể sống!" Đây là giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam, hung hăng đánh vào trái tim của nàng ta.

Tự gây nghiệt, không thể sống! Người của tông tộc nghe, đều cho rằng đang nói Dạ Tử Mộng tự mình làm ra chuyện như vậy, cho nên mới nói ra câu nói đó. Cho nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt xấu hổ lắc đầu một cái.

Nhưng Dạ Tử Mộng lại có thể nghe ra ý Vũ Văn Tiểu Tam muốn biểu đạt là gì! Tự gây nghiệt, không thể sống! Đúng vậy, nàng đúng là tự gây nghiệt,mới dẫn đến kết cục hôm nay! Nghĩ tới liền dừng lại tiếng cười lớn, tự gây nghiệt, tự gây nghiệt! Nghĩ tới, một giọt nước mắt không hề báo trước chảy xuống từ khóe mắt. Nàng hối hận, chỉ là hối hận thì đã quá muộn, quá muộn rồi. . . . . .

Nếu có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không tồn tại lòng hại người! Nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm việc ác với người khác!

Nhớ tới từng mạng người bị nàng hại chết trong hoàng cung. Nhớ tới Dạ Tử Y, tuy ngang ngược nhưng lại thật lòng xem mình là tỷ muội, lại bị chính mình từng bước tính toán đẩy về phía tử vong, thậm chí tự tay giết chết hoàng muội của mình. Nhớ tới Tam hoàng huynh điên dại bởi vì lòng riêng của mình, mà bị phế ngôi vị hoàng đế. . . . . .

Dạ Tử Mộng không nhịn được cười lớn tiếng: "Ha ha ha ha. . . . . . Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng! Cuối cùng cũng sẽ có báo ứng!" Đây đều báo ứng của nàng, báo ứng!

Dạ Hoằng Quy nhìn nàng ta một chút, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Dù sao cũng là cháu gái ruột, cũng có chút không đành lòng: "Mộng nhi, đều tại ngươi hồ đồ! Quá hồ đồ!"

Dạ Tử Mộng nghe vậy, đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn Dạ Hoằng Quy: "Hoàng thúc, Mộng nhi thật sự hồ đồ, Mộng nhi thật sự hồ đồ!" Người đang làm, trời đang nhìn, sao có thể may mắn! sao có thể may mắn. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng đám người kia, thở dài một hơi. Ngắn ngủn hai ngày, ba mạng người, nàng thật có chút không đành lòng!

Một cánh tay thon dài nắm hông nàng: "Tam nhi, nếu như chúng ta không động thủ, bọn họ sẽ động thủ với chúng ta." Cũng giống như Dạ Tử Mộng, nếu không phải bị dồn đến hoàn cảnh như vậy, nàng ta làm sao có thể tỉnh ngộ? Chắc chắn sẽ suy nghĩ, tính toán từng bước, muốn mạng Tam nhi và hai đứa bé.

"Ta hiểu." Gật đầu một cái. Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với mình. Đạo lý này sao nàng có thể không hiểu! Dạ Tử Mộng là người sắp chết, lời nói cũng trở nên lương thiện.

"Được rồi, Tam nhi, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi." Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liền giải quyết hết người trong cung!

"Ừm!"

"Cha, mẹ, chúng ta cũng trở về thôi! Hai người trở về chơi yêu tinh đánh nhau đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì phất phất tay. Hiên Viên Lạc Thần cũng đuổi theo, cùng rời đi.

Nam tử tuyệt mỹ dở khóc dở cười nhìn bóng lưng hai đứa con trai: "Hai tên ranh con chết bầm kia!"
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc