"Vương gia, tin tức tốt!" Ám ảnh cười quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Ngạo. Hắn tin tưởng vương gia nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui mừng!
Thả binh thư trong tay ra, lạnh lùng mở miệng: "Tin tức tốt gì?" Có thể để cho ám ảnh lộ ra vẻ mặt vui mừng như thế, nhất định là một tin tức rất tốt.
"Là Phùng tướng quân! Phùng tướng quân trở lại, Phùng tướng quân không chỉ trở lại, hơn nữa lần ân khoa này, Phùng tướng quân đã đỗ trạng nguyên rồi!" Ám ảnh nói đến tin tức vô cùng tốt này, trong giọng điệu kia đều là kích động khó nén.
Phải biết mấy năm qua, vương gia vẫn thấy mình có lỗi với Phùng tướng quân. Một đại danh tướng tốt, cứ như vậy không lý do giải ngũ, không ngờ Phùng tướng quân lại thi đậu Trạng Nguyên thật rồi! Nói không chừng còn có thể lên làm Thừa Tướng như tâm nguyện!
"Cái gì? Chuyện này là thật?" Mặt lạnh dính vào ý cười, tâm tình không nhịn được vui sướng đứng bật dậy. Tốt! Không ngờ Phùng Giang thật có bản lãnh này! Nữ nhân kia không có nhìn lầm người!
Ám ảnh mở miệng cười: "Dĩ nhiên là thật! Thuộc hạ còn có thể lừa ngài hay sao?" Hai năm qua vương gia vẫn luôn không quan tâm chính vụ trong triều, luôn chạy qua lại giữa vương phủ và quân doanh. Cho nên đối với chuyện trên triều cũng không quá chú ý!
"Vậy hắn? Bây giờ hắn đang ở nơi nào?" Đã sắp ba năm không nhìn thấy hắn ta rồi, thật là nhớ nhung!
"Ở trong phủ của ngài ấy, vừa mới sai người mang bái thiếp tới đây!" Nói xong đưa bái thiếp trong tay cho Hiên Viên Ngạo.
Mở bái thiếp ra, mấy chữ rồng bay phượng múa xuất hiện ở phía trên, phải biết trước kia Phùng Giang đến một chữ cũng không biết! Ngắn ngủn ba năm, thậm chí có thành tựu như vậy, tự nhiên làm cho hắn vui vẻ thay huynh đệ của mình.
"Vương gia, thuộc hạ mong vương gia không quên, người theo vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm. Nhưng ba năm trước đây lại bởi vì bản thân, bỏ vương gia mà đi! Ba năm qua, thuộc hạ vẫn luôn tự trách. Hôm nay, thuộc hạ rốt cuộc đã đỗ trạng nguyên, lúc này mới có mặt mũi trở về gặp vương gia và các huynh đệ! Ngày mai thuộc hạ tới vương phủ thăm vương gia, không biết vương gia có thuận tiện không?"
"Cho người trả lời, nói bản vương đã cho người chuẩn bị giường chiếu để hắn nán lại! Còn nữa, ngày mai đi mời Mộ công tử, Phong công tử, Trầm Công Tử, Úy Trì Tướng quân cùng nhau gặp nhau!" Cười phân phó với ám ảnh.
"Dạ!" Ám ảnh lập tức lui ra ngoài.
Sau khi ám ảnh lui ra ngoài, Hiên Viên Ngạo lần nữa vui vẻ ra mặt nhìn bái thiếp trong tay một chút, trong đầu lại chợt nhớ tới một màn ba năm trước đây, hắn và bọn Phùng Giang nâng cốc nói cười, nàng một cước đá tung cửa. . . . . .
Thả bái thiếp trong tay ra, đi ra cửa, bước chân không tự chủ đi về hướng đông. . . . . .
Đến trước cửa gian phòng kia thì đứng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giống như là sợ kinh động đến người trong nhà. Mặc dù hắn biết, bên trong nhà đã không có người. . . . . .
Nhấc chân chậm rãi bước tới bên cạnh bàn, đốt đèn trên bàn lên. Ánh nến mơ hồ nhảy lên, để cho hắn nhớ lại ngày đó nàng ở hoàng cung khẽ múa một điệu múa khuynh thành. Nàng ở trong điện nhảy lên, xoay tròn, sau lại rơi vào trong ngực của hắn. Môi lạnh lẽo không tự chủ nâng lên một chút ý cười, si ngốc nhìn cánh tay của mình một chút, hình như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng. . . . . .
Bọn hạ nhân nhìn vương gia nhà mình lại đi vào đó, tuy là đau lòng nhưng không dám vào an ủi hắn. Bởi vì vương gia đã phân phó, gian phòng này, ai cũng không thể đến gần.
Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn bên trong nhà một chút. Mọi thứ bày biện ở nơi này, tất cả đều không thay đổi. Đây là nơi nàng ở lúc mới bước vào vương phủ, hắn hoàn toàn nhớ rõ, bộ dáng điêu ngoa của nàng khi tranh gian phòng này với Nguyệt Vô Hạ. Sau này, gian phòng này lại bị một trận lửa thiêu đốt.
Nàng đi, đi rồi. . . . . . Hắn để cho người ta xây lại gian phòng này, nhưng bên trong lại không tìm được bóng dáng của nàng rồi. Nàng đi. . . . . . để lại cho hắn, chỉ có một phong thư và lòng đầy tương tư. . . . . . Có phải. . . . . . bởi vì một cây đuốc nên đã đốt sạch duyên phận của bọn họ rồi không?
Bước từng bước, đi từ từ đến bên cửa sổ, nhìn này ánh trăng sáng. . . . . .
Hoa chi tử(1) ngoài cửa sổ, vẫn giống như ba năm trước, ẩn giấu hương thơm. Rút cây sáo bằng ngọc bên hông ra, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi lên. . . . . .
Tiếng tiêu du dương, nhẹ nhàng bay về phía phương trời xa. . . . . . Hoa chi tử trên cây, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống đất. . . . . .
. . . . . .
Ám ảnh đi truyền lời trở về, cười vui vẻ đi vào vương phủ, nhưng đồng thời cũng nghe được tiếng tiêu du dương như khóc như oán này. . . . . . Nụ cười trên mặt cứng đờ, cười khổ lắc lắc đầu, khúc nhạc tương tư. . . . . . Khúc nhạc tương tư, vương phi, người đi rồi, lưu lại vương gia chỉ còn thể xác lạnh lẽo! Vương phi, sao người lại độc ác như thế!
Thanh Trúc ở chỗ tối, không biến sắc cắn răng, thân hình chợt lóe liền biến mất. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam, người hành hạ vương gia ba năm! Thanh Trúc ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không!
"Thanh Trúc, ngươi muốn đi đâu?" Sau khi đi mấy dặm đường, liền bị Ám Dạ chặn lại.
Ám Dạ thở dài một hơi: "Thanh Trúc, trở về đi thôi. Vương gia phân phó, nếu ngươi. . . . . . liền giết chết ngươi. Chuyện hôm nay, ta xem như không thấy, trở về đi thôi."
Trong mắt Thanh Trúc lóe lên ánh sáng không dám tin, vương gia bảo vệ nữ nhân kia đến vậy sao! Hung hăng cắn răng, trở về vương phủ. Vũ Văn Tiểu Tam, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Sẽ không!
. . . . . .
Sáng sớm, Dạ Tử Mộng còn nằm lỳ ở trên giường ngủ, bởi vì ngày hôm qua mông bị đánh vẫn còn đau, cho nên không thể nằm ngửa ngủ, chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Có người đang gõ cửa: "Mộng công chúa, Thiên tiểu thư, các ngươi nhanh lên một chút! Nên đi quét dọn phòng rồi! Đây là phân phó của vương phi, nhiệm vụ quét dọn của hai người vẫn chưa xong đâu!"
Hai người mơ hồ mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ một chút. Trời còn chưa sáng rõ, trước kia họ ở trong cung hoặc là trong phủ, lúc này đã tỉnh dậy, để bọn nha đầu rửa mặt chải đầu thay y phục. Nhưng hôm qua làm việc thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa buổi tối còn xảy ra chuyện náo loạn kia, làm cho các nàng mệt mỏi không chịu nổi, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Hạ nhân này vừa gọi, chính là muốn họ đi quét dọn phòng! Trong lòng của hai người sinh ra chút tức giận! Thiên Mộ Tuyết cắn răng mở miệng: "Hiện tại còn sớm như vậy, quét dọn cái gì?"
"Thiên tiểu thư, hạ nhân vương phủ chúng ta đều đã tỉnh dậy, các ngươi cũng nên dậy rồi. Nếu vương phi biết sẽ trách phạt các ngươi, đừng trách tiểu nhân không có nhắc nhở các ngươi!" Giọng nói rõ ràng tràn đầy đắc ý truyền đến.
Bọn hạ nhân đều đã tỉnh dậy, vì vậy họ nên dậy sao? Các nàng là tới phục vụ vương gia , cũng không phải là hạ nhân vương phủ! Chỉ là lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nói ra được, nếu không sẽ tạo cơ hội cho nữ nhân kia gây khó khăn cho mình!
"Biết!" Thiên Mộ Tuyết không cam không nguyện đứng dậy, trước kia là nha hoàn giúp mình ăn mặc, cho nên để cho chính nàng tự chải tóc, vẫn không sao làm được. Nhanh chóng mặc quần áo xong, liền phân cao thấp với mái tóc đen.
Dạ Tử Mộng mở miệng về phía ngoài cửa: "Bản công chúa trong người có thương tích , không nên. . . . . ."
"Vương phi nói rồi, Mộng công chúa trong người có thương tích , cho nên không cần đi quét dọn Tây Uyển, đi quét dọn cửa đại môn là được!" Hạ nhân này rất biết nghe lời, ở cửa ra vào nói tiếp.
Dạ Tử Mộng hung hăng cắn cắn môi dưới: "Vương gia nói thế nào?" Đêm qua biểu huynh giúp mình, hôm nay chắc cũng sẽ giúp mình chứ?
"Mộng công chúa, chuyện của vương phủ chúng ta, từ trước đến giờ đều là vương phi định đoạt, vương gia không quản! Các ngươi còn có thời gian hai nén hương, nếu không ra làm việc, sẽ lấy gia quy ra xử phạt!" Hạ nhân này nói xong, liền rời khỏi cửa phòng.
Dạ Tử Mộng cắn răng bò dậy, cái mông đau đến nỗi nàng ta phải nhe răng trợn mắt! Tiện nhân, một ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay Dạ Tử Mộng này. Đợi đến ngày đó, ta nhất định sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Sau khi bò dậy, tập tễnh bước chân vuốt tóc mình, động tác ngược lại so với Thiên Mộ Tuyết thì thành thạo hơn rất nhiều. Trước khi đeo bám Dạ Tử Y, nàng vẫn là một công chúa không được sủng ái, rất nhiều chuyện đều phải tự mình xử lý, cho nên chải tóc đối với nàng mà nói không phải là chuyện gì lớn.
Sau khi chải tóc xong liền lảo đảo ra cửa, cầm trên tay cây chổi dùng để quét dọn ngày hôm qua. Thiên Mộ Tuyết nhìn nàng ta đã xong, thời gian cũng sắp đến rồi, nhưng tóc của mình vẫn không xử lý được, hết cách nên chỉ đành phải vội vàng cuống quýt tùy tiện buộc lại, rồi cầm cây chổi chạy theo ra ngoài, thẳng đến Tây Uyển.
Dạ Tử Mộng cầm cây chổi đến cửa đại môn, nhìn dân chúng qua lại, vội vàng hạ thấp đầu xuống, sợ bị người khác nhận ra mình! Phải biết mặc dù nàng hi vọng người khác biết tiện nhân đó ác độc, ghen tị, khi dễ họ đến cỡ nào, nhưng cũng không đại biểu nàng nguyện ý vì thế mà vứt bỏ thể diện của mình!
Đường đường công chúa của một nước, ở tại cửa ra vào quét sân, như vậy còn giống cái gì! Dạ Tử Mộng nàng không ném nổi mặt mũi của mình!
Gian nan di chuyển bước chân, đang quét , chợt trước cửa có mấy tên ăn xin chạy đến, kỳ quái chính là thị vệ trước cửa vương phủ cũng không cản, để đám ăn xin kia chạy tới phía nàng. Mấy tên ăn xin quỳ trước mặt nàng: "Cô nương, làm ơn làm phước, chúng ta đã mấy ngày không có cái gì ăn rồi! Xin ngài thương xót!"
Vẻ mặt Dạ tử Mộng đầy ghét bỏ nhìn bọn hắn, còn lùi về sau mấy bước. Nhìn bọn họ bẩn thỉu thế này, nàng suýt nữa nôn ra! "Nhanh cút đi! Nơi này không phải là nơi để các ngươi giương oai!" Nói xong quát lớn về phía thị vệ ở cửa: "Các ngươi mù sao? Không nhìn thấy mấy tên ăn xin chết tiệt này sao, còn không mau đuổi bọn hắn đi, vương gia thích sạch sẽ đấy!"
Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .