Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 10.2: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm đi đi!

Trước Sau

break
"Vương Gia, còn có một chuyện!" Lúc Liên Vụ nói, vẻ mặt hơi do dự. Đình Vũ vẫn còn bị giam ở trong phòng, có phải nên thả nàng ra rồi không?

Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khổ sở này của hắn, thì biết rõ hắn muốn nói chuyện gì! Nhìn hai con trai bảo bối của mình một chút, hỏi ý kiến của bọn chúng.

Hiên Viên Sở Cuồng như một làn khói nhảy từ trên người Hiên Viên Vô Thương xuống, vừa lôi kéo Vũ Văn Tiểu Tam vừa chạy ra ngoài: "Mẫu thân, chúng con dẫn người đi nhìn đại thẩm Đình Vũ, ha ha ha. . . . . ."

Hiên Viên Lạc Thần cũng lập tức đuổi theo, còn không quên quay đầu lại mở miệng về phía Hiên Viên Vô Thương: "Phụ vương, không cho theo!"

Lưu lại Hiên Viên Vô Thương một mình dở khóc dở cười ngồi tại chỗ, mẹ con ba người chạy về phía phòng Đình Vũ. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam trong buồn bực còn ẩn giấu chút mong đợi, nàng ngược lại muốn biết hai đứa con trai chỉnh người có đúng tiêu chuẩn của nàng hay không!

Ai ngờ còn chưa tới cửa phòng của Đình Vũ, đã ngửi được một mùi hôi thối. Ặc, quay đầu hỏi hai đứa con trai: "Các con ném đại tiện vào trong phòng nàng ta hả?"

Sau khi hỏi lời này làm sắc mặt hai đứa bé nhăn nhó, suýt nữa thì nôn ra! Ném đại tiện vào phòng Đình Vũ? Nhìn bọn hắn có ghê tởm như vậy sao? Mặt đen lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cuối cùng là Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng: "Mẫu thân, là đại thẩm thẩm Đình Vũ tự mình phóng đấy!"

À? Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trợn to mắt, không thể nào?

Hiên Viên Lạc Thần nện từng bước chân nhỏ, chạy tới mở cửa ra. . . . . .

Một hồi mùi hôi thối xông vào mũi, ngay sau đó, một nữ nhân chỉ mặc quần áo trong màu trắng xuất hiện ở giữ phòng, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đều là hận ý nồng đậm. Bên trong nhà đầy đất đều là đại tiện, còn có một cái quần đầy đại tiện ném ở trên đất. So với hầm cầu còn muốn ghê tởm hơn gấp trăm lần!

Sau khi dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng lộn mấy vòng, nhìn vẻ mặt tự mãn của hai đứa con mình một chút, chờ đợi mình khích lệ.

Sau ót mơ hồ có vạch đen toát ra, đây không phải là quá đáng một chút xíu đâu?

Hiên Viên Lạc Thần mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, bản Thế tử tới thả ngươi ra ngoài!"

"Tạ tiểu thế tử!" Từng câu từng chữ đều là nặn từ trong kẽ răng ra. Nếu có thể, nàng thật hận không được phanh thây nó, để hả mối hận trong lòng mình!

"Ai nha, ca ca, ngươi xem, bên trong phòng đại thẩm Đình Vũ thật nhiều giòi! Ta nói nàng cứ không vệ sinh như vậy, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện thôi. Ngươi xem, ngươi xem!" Nói xong mặt đầy ghét bỏ chỉ vào một ít vật thể đang nhúc nhích trong đống phân. Ha ha, đây chính là nguyên nhân hôm qua bọn họ làm rách mấy lỗ trên cửa sổ, nhất định có thể đưa tới rất nhiều con ruồi! Ha ha ha. . . . . .

Làm cho Vũ Văn Tiểu Tam cũng suýt nữa ói ra! Thật là ác tâm, nàng không thể ở trong phòng này một giây phút nào nữa!

"Vẫn là phân phó người đến xử lí sạch sẽ đi. Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật nên chuyển đi đi. Ngươi xem ngươi một chút đi, biến phòng mình thành bẩn thế này, cả tòa nhà cũng bị ngươi hun thúi! Thật may là mới vừa rồi không có gọi phụ vương tới đây, nếu không phụ vương nhất định sẽ ói ra!" Hiên Viên Lạc Thần nhíu mày mở miệng. Ai cũng biết phụ vương sạch sẽ, nhìn thấy cái này, không ói ra mới lạ!

"Cho nên đại thẩm Đình Vũ muốn cảm tạ người ta không cho phụ vương đi theo sao!" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu nhỏ, một bộ dáng tranh công.

Lời vừa nói ra, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Đình Vũ ngoài suýt nữa tức điên, thật vẫn có chút cảm kích bọn họ, nếu để cho Vương Gia nhìn thấy bộ dáng mình như thế này, sợ rằng đời này cũng không muốn nhìn thấy mình nữa!

Vũ Văn Tiểu Tam có chút suy nghĩ sâu xa nhìn nét mặt Đình Vũ. Bất luận là người nào, bị chỉnh thành như vậy, dù chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ bò dậy muốn giết người, nhưng nàng ta còn có thể nói ra "Tạ tiểu thế tử". Thậm chí là nhìn bọn họ ở chỗ này náo loạn nửa ngày, cũng không nói một lời. Đình Vũ này, ở phương diện nhẫn nhịn, thật đúng là so với Phượng Phi Yên không kém bao nhiêu!

"Người tới, giúp Đình Vũ dọn dẹp phòng sạch sẽ, thuận tiện thu thập một chút đồ, để cho nàng mang đi đi, Vương Gia thích sạch sẽ, người như vậy nếu ở bên cạnh Vương Gia, còn không làm vương gia ghê tởm chết sao." Vũ Văn Tiểu Tam nói đến đây, cặp mắt đẹp kia không sợ hãi chút nào nhìn vào tròng mắt âm độc của Đình Vũ.

Đối với tiện nữ nhân cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới phá hư gia đình của người ta, không cần nói khách khí! Nàng thật đúng là có chút không rõ, nữ nhân này tại sao còn có thể dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, là Vũ Văn Tiểu Tam nàng nhớ thương trượng phu của Đình Vũ nàng ta sao, hay là do nàng dễ khi dễ? Trên cái thế giới này nữ nhân không biết xấu hổ không đáng sợ, đáng sợ là cái loại không biết xấu hổ, lại còn không biết nữ nhân không biết xấu hổ đó chính là bản thân mình!

Chỉ chốc lát sau, có người làm đi vào quét dọn phòng, nhìn đại tiện khắp phòng và bộ dáng nhếch nhác của Đình Vũ, đều là muốn cười lại không dám cười, cúi đầu xử lý những thứ ghê tởm kia. Cũng không dám nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Đình Vũ.

"Quét sạch sẽ rồi, đưa một thùng nước, tắm rửa sạch sẽ rồi rời đi. Nếu không người khác còn tưởng rằng người từ trong ngôi nhà này của chúng ta đi ra, đều là người dọn phân đấy!" Lúc Vũ Văn Tiểu Tam nói lời này, mắt cũng nhìn chằm chằm mặt của Đình Vũ, không buông tha nét mặt nào của nàng ta. Mục đích của nàng là tàn phá ý chí của nàng ta! Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Để cho nàng ta tự giác cút đi! Lại không nói, đấu không đấu thắng Vũ Văn Tiểu Tam nàng, mà hai đứa con trai của nàng cũng không phải là ngồi không!

"Dạ!" Người làm đáp lời, chỉ là trong âm thanh kia đều không che giấu được nụ cười, ẩn chủ là người dọn phân, ha ha!

Chuyện tình đêm qua bọn họ cũng đều biết một chút, là tiếu công tử cho ẩn chủ ăn nhầm, mà lúc ẩn Chủ đi cầu, đặt mông ngồi bể xí trù! Cho nên cũng chỉ có thể phóng bậy ở bên trong phòng, hơn nữa còn không khống chế nổi! Ha ha. . . . . . Ngày hôm qua còn mơ hồ nghe được, nói ẩn chủ không vệ sinh kia mà, quả nhiên là rất không vệ sinh! Nếu không làm sao sẽ dẫn tới giòi bọ đây? Phải biết dù là bên trong có phân, cũng sẽ không nhanh như vậy liền sinh ra loại vật này!

Bọn họ nơi nào biết, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng cố ý ở cửa sổ lưu lại mấy cái lỗ, mới dẫn đến ruồi bay vào.

Vũ Văn Tiểu Tam càng xem càng ghê tởm, hướng về phía nhi tử mở miệng: "Chúng ta đi trước thôi."

"Được!" Hiên Viên Lạc Thần quét mặt Đình Vũ. Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười lạnh, rồi sau đó đi theo Vũ Văn Tiểu Tam rời đi.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng sôi nổi đuổi theo: "Mẹ, đại thẩm Đình Vũ này thật là thật là ác tâm! Cuồng nhi đến cơm cũng không muốn ăn!"

"Ặc, thật ra thì ta cũng vậy, không thế nào muốn ăn cơm!" Dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút lăn lộn.

Trải qua hôm nay, danh tiếng Đình Vũ đã bị quét sạch rồi? Thật không biết tại sao hai tên ranh con chết bầm này có thể nghĩ tới nước cờ cay độc này!

. . . . . .

"Đình Vũ, Vương Gia cho ngươi đi Hiên Viên đế quốc đợi, ngươi lập tức lên đường đi!" Liên Vụ cúi đầu mở miệng, không dám nhìn ánh mắt của nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Chuyện này chính mình cũng thật có trách nhiệm, nếu không phải là mình đêm qua nhát gan sợ đắc tội hai tiểu ác ma, không dám giúp nàng, cũng sẽ không biến thành như vậy, nghĩ tới càng thêm tự trách.

Nhưng Đình Vũ chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ." Nói xong đeo túi hành lý, cũng không thèm nhìn hắn mà rời khỏi.

Lần này làm Liên Vụ có chút ngây ngẩn, cứ như vậy không khóc không làm khó rời khỏi? Mặc dù lấy cá tính Đình Vũ, cũng sẽ không đi khóc rống, nhưng bình tĩnh như vậy, làm cho lòng hắn tràn đầy lo lắng. Nhìn bóng lưng Đình Vũ, nàng sẽ không làm chuyện gì quá khích đi?

. . . . . .

Đình Vũ đi tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở Cuồng. Cắn răng, muốn từ bên cạnh của bọn hắn đi qua, lại nghe thấy âm thanh của Hiên Viên Lạc Thần truyền đến: "Thế nào, thấy bản Thế tử đều không cần hành lễ sao?"

Bước chân dừng lại, gân xanh trên trán nhảy liên tục, cắn răng quay đầu lại quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!"

Nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị đi. . . . . .

"Đứng lại!" Âm thanh Hiên Viên Lạc Thần lại lập tức vang lên.

"Tiểu thế tử còn có chuyện gì?" Ép buộc vẻ mặt của mình bình thường một chút, mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần hỏi thăm.

"Bản Thế tử bảo ngươi đứng dậy sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ treo nụ cười làm Đình Vũ cực kỳ chướng mắt, dù là Vương Gia cũng chưa từng khiến nàng khó chịu như vậy!

Nhưng chủ tử chính là chủ tử, nàng có thể không nhận thức Vũ Văn Tiểu Tam, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhưng lại không thể không nhận thức Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng!

Quay đầu lại lần nữa quỳ xuống mở miệng: "Thuộc hạ biết sai, xin tiểu thế tử trách phạt!"

"Đứng lên đi, đại thẩm Đình Vũ, lên đường bình an! Ta cùng đệ đệ sẽ nhớ nhung ngươi!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến rực rỡ.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng cười hì hì mở miệng: "Đúng, đúng, đại thẩm Đình Vũ, ngươi an tâm đi đi!"

An tâm đi? Nàng lại không phải đi chết! Không biến sắc cắn răng, đứng lên: "Tạ thế tử lo lắng, thuộc hạ cáo lui!" Nói xong sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng đi xa, tiểu Lạc thần cười hì hì mở miệng: "Đệ đệ, ngươi có vẩy phấn đến trên người của nàng không?"

"Ha ha. . . . . . Vẩy vẩy, đó là bột phấn ngứa vô địch ta mới nghiên cứu. Tối hôm nay nhất định sẽ ngủ được vô cùng tốt! Ha ha ha. . . . . ." Nếu không bọn họ mới vừa ngăn cản Đình Vũ làm gì? Chính là muốn để Hiên Viên Lạc Thần ngăn cản nàng, sau đó Hiên Viên Sở Cuồng len lén xuống tay.

Tuy nói Hiên Viên Sở Cuồng rất không thích Hiên Viên Triệt, nhưng Hiên Viên Triệt thật ra lại vô cùng thích tiểu Sở Cuồng, bởi vì Hiên Viên Sở Cuồng có thiên phú chế độc, cho nên Hiên Viên Triệt luôn tìm cách dạy tiểu Sở Cuồng. Mà tuy Hiên Viên Sở Cuồng không cam lòng, nhưng mưa dầm thấm đất cũng học được một chút. Cái phấn ngứa vô địch đó là thành phẩm đầu tiên hắn nghiên cứu được. Tối ngày hôm qua hoàn thành, vô sắc vô vị, đặc điểm lớn nhất là nếu không có thuốc giải! Qua sau ba canh giờ sẽ phát tác ra, ba ngày ba đêm cả người ngứa đến tê tâm liệt phế, sống không bằng chết!

Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì lớn tiếng la lên về phía bóng lưng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, chúng ta thật sẽ cực kỳ vô cùng nhớ nhung ngươi! Ngươi yên tâm đi thôi!"

"Ca ca, ngươi nói sai lầm rồi, là an tâm đi!" . . . . . .

Bước chân Đình Vũ dừng lại, thân thể cứng đờ, Hiên Viên Lạc Thần lại thân thiện không bình thường, chẳng lẽ là có vấn đề? Nghĩ tới trong lòng mơ hồ sinh ra chút dự cảm không tốt, nhưng nhìn nhìn mình, cũng không có gì không đúng, nghĩ không ra, nhưng vẫn cất bước rời đi. . . . . .

"Hừ, dám dùng ánh mắt ấy nhìn chúng ta và mẫu thân, chắc là dạy dỗ quá nhẹ rồi, phấn ngứa này, nàng hẳn sẽ thích đấy!" Đôi tay Hiên Viên Lạc Thần ôm ngực, lạnh lùng mở miệng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Hiên Viên Sở Cuồng cũng lộ ra một nụ cười khinh thường: "Hừ, đối nghịch với mẫu thân, chỉ có một con đường chết! Ca ca, tại sao ngươi không để cho ta trực tiếp ném phấn độc để độc chết nàng ta?" Nói xong móc ra một bình sứ nhỏ. Hắc hắc, đây là thuận tay trộm được ở chỗ Triệt ca ca.

"Giữ lại nàng còn hữu dụng." Mặc dù thủ hạ của phụ vương không thiếu người, nhưng Đình Vũ này cũng là một nhân tài hiếm có, nếu thành thật một chút cũng được! Nếu từ đây về sau còn muốn tìm chết, không nói mẫu thân như thế nào, dù là Hiên Viên Lạc Thần hắn cũng sẽ làm nàng ta sống không bằng chết!

"Ồ!" Hiên Viên Sở Cuồng gật đầu một cái, mặc dù nói không biết giữ lại còn có công dụng gì, nhưng ca ca nói hữu dụng, thì hữu dụng đi?
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc