Hiên Viên Sở Cuồng mới vừa ép độc, còn có chút suy yếu, nghiêng qua ngủ mê mang trong ngực Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
"Tam nhi đừng vội." Dứt lời mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần ở một bên: "Thần nhi tới đây!"
Tiểu Lạc Thần tự nhiên cũng biết phụ vương gọi hắn qua làm cái gì, tự giác lấy bàn tay mình ra ngoài, trên mặt đều không có biểu tình gì. Hiên Viên Triệt cũng bắt mạch trên cổ tay hắn, rồi sau đó mở miệng cười: "Thần nhi không có việc gì."
Thần nhi không có việc gì, Cuồng nhi lại có chuyện, chắc là do Cuồng nhi ăn đồ gì không nên ăn.
"Thần nhi, ngày hôm qua Cuồng nhi có thể ăn cái gì?" Tối ngày hôm qua lúc tắm rửa không có vấn đề, nếu xảy ra chuyện, tuyệt đối là sau khi bọn họ trở về ăn cái gì.
Ăn cái gì? "Con nhớ tối hôm qua sau khi ngủ, có nghe âm thanh ăn gì đó. Cuồng nhi nói là do con chuột ăn vụng, cho nên con không hỏi." Nói xong sắc mặt cũng có chút khó coi, thì ra là tối ngày hôm qua tên kia đang len lén ăn cái gì đó, mình lại có thể bị lừa! Con chuột sao?
Mấy người nghe vậy cũng có chút dở khóc dở cười, cái tiểu tử thúi này! Nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nên rối rắm cái vấn đề này.
Ôm Hiên Viên Sở Cuồng đứng dậy: "Đi Tây Uyển xem một chút!" Có vấn đề gì hay không, dĩ nhiên là đi qua nhìn một chút mới biết được.
Vũ Văn Tiểu Tam, Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Lạc Thần lập tức đuổi theo, sắc mặt mấy người cũng tương đối khó coi!
Đến Tây Uyển, nhìn cái giường kia một chút, ở bên giường tìm kiếm, thật là không thấy, chỉ ở dưới gối đầu băng lam sắc thấy được một ít vụn bánh. Hiên Viên Triệt lấy tay dính lấy chúng, đặt ở dưới mũi ngửi một lát, rồi sau đó quay đầu mở miệng: "Vụn bánh này có thiên tơ dẫn độc!"
Mấy người vừa nhìn, vụn bánh là màu xanh lá cây, nhớ tới Hiên Viên Sở Cuồng lúc nãy nói còn có một hộp bánh đậu xanh chưa ăn xong. Biến sắc, bắt đầu ở trên giường lục lọi.
Hiên Viên Lạc Thần gãi đầu một cái, bò đến trên giường, nhấc chăn lên, mở cái ám cách nhỏ dưới giường ra. Đây là hắn cùng đệ đệ ước định, một người một ám cách, ở bên trong chính là những thứ mình thích, ai cũng không cho nhìn lén của đối phương. Ám cách của đệ đệ ở chỗ này trên giường.
Thật ra thì hắn vẫn luôn thật tò mò đệ đệ cất giấu cái gì, hôm nay cuối cùng đã tìm được cơ hội! Vừa mở ra, chỉ thấy trong hốc tối nhỏ này đầy kim quang lấp lánh, đều là vàng bạc châu báu, ở chính giữa là hộp bánh đậu xanh!
Mở hộp chứa bánh đậu xanh ra, bên trong ít đi vài khối. Xem ra là hắn ta ăn.
"Hộp bánh đậu xanh này có vấn đề sao?" Đưa hộp bánh đậu xanh cho Hiên Viên Triệt. Âm thanh nhàn nhạt, chỉ là bên trong đều cất giấu không được ý lạnh. Dám động đến con trai của Hiên Viên Vô Thương hắn, người đó phải chuẩn bị sống không bằng chết!
Hiên Viên Triệt nhìn một chút, gật đầu một cái: "Ừ, đúng vậy." Giọng nói ngọt ngào mềm mại, giờ phút này cũng ẩn hàm hơi thở tối tăm.
"Đình Vân!" Lạnh lùng mở miệng, chỉ chốc lát sau, Đình Vân liền xuất hiện ở trong phòng, quỳ một chân trên đất: "Vương Gia!" Đêm qua hắn đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, cũng không ở trong phủ.
"Đi thăm dò là ai phụ trách ăn uống của tiểu thế tử và tiểu công tử, một người đều không bỏ qua, tìm mang đến gặp Bổn vương!" Lạnh lùng mở miệng phân phó.
Trong lòng cũng cảm thấy may mắn, hôm nay nếu không phải Triệt tới, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
"Dạ!" Tuy nói đêm qua hắn không có ở trong phủ, nhưng chuyện này cũng có trách nhiệm của hắn, nếu ẩn vệ trông chừng tiểu thế tử và tiểu công tử trông chừng tốt, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ khó coi, trong đầu lóe lên đầu tiên chính là bóng dáng Đình Vũ. Nhưng Đình Vũ sẽ không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa dù nàng ta muốn động thủ, cũng phải động thủ với mình, làm sao sẽ động thủ với hai đứa bé trước! Nếu như không phải là Đình Vũ, mà người bên trong hoàng cung lại không biết bọn họ ở chỗ này, vậy sẽ là ai?
Cùng Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, hoặc là bên trong hoàng cung có người biết bọn họ ở chỗ này, hoặc là người thủ lĩnh áo đen trước kia!
Vốn đang chuẩn bị thanh nhàn mấy ngày, xem ra là thanh nhàn không được rồi!
Mấy người cùng nhau dời bước trở lại nhà chính, đã không có tâm trạng ăn cơm, mặt lạnh chờ Đình Vân trở lại. Khắp khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần đều là lệ khí, đấm tay nho nhỏ chặt chẽ nắm ở cùng nhau.
Đợi một lúc lâu, Đình Vân vẻ mặt suy sụp tiến vào, ném thi thể một người làm vào: "Vương Gia, chờ lúc thuộc hạ tra được, đã chỉ còn lại thi thể!" Sắc mặt người làm này trắng bệch, sau lưng cắm môt cây chủy thủ, hiển nhiên vừa mới chết không lâu.
"Tìm được hung thủ không?" Nhìn bộ dáng, phải là chết không lâu.
"Không có! Thuộc hạ đã hỏi rồi, không có người ngoài đi vào, mà người này chết ở trong phòng của mình. Trong vòng hai canh giờ, cũng không có bất luận kẻ nào rời khỏi phủ." Nói xong lông mày tuấn tú nhíu lại một nơi. Nếu phân tích như vậy, vậy cũng chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, võ công hung thủ giết người làm này cực kỳ cao siêu, khinh công thậm chí cao đến không phân cao thấp với thất vương gia, cho nên không có người phát hiện hắn. Một khả năng khác, là người kia còn ẩn núp trong tòa trạch viện này!
Mặc kệ là loại nào, cũng nói rõ sự bất lực của bọn hắn! Quỳ một chân trên đất: "Thuộc hạ vô năng, xin vương gia trách phạt."
Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày suy tư, có thể tránh thoát tất cả ẩn vệ rời đi, thiên hạ này có thể làm việc này không có mấy người! Hơn nữa đêm qua Liên Hoa và Liên Vụ đều ở đây, một chút dấu vết cũng không còn, như vậy khinh công người này ít nhất cũng đạt tới tài nghệ như Triệt. Trong đầu loại bỏ từng người, duy chỉ có lưu lại chính là người áo đen muốn giết bọn họ ở vách núi!
Nhưng cũng không loại bỏ hung thủ kia còn ở bên trong trạch viện! "Đứng lên đi, đi thăm dò, tất cả mọi người trong tòa nhà đều phải điều tra rõ ràng!" Nếu là người áo đen kia, còn phải chờ hắn ta xuất kích lần nữa. Nếu người bên trong phủ, liền nhất định phải bắt được, tuyệt đối không thể lưu lại tai họa ngầm trong phủ!
"Dạ!" Đình Vân nói xong cũng chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!" Âm thanh này là của Vũ Văn Tiểu Tam, "Chủ yếu xem một chút trong mấy canh giờ này, có bao nhiêu người từng xuất hiện ở vùng phụ cận trạch viện. Còn nữa, đi điều tra một chút người nhà của hắn có còn ở đây không?"
Mọi người hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý. Thủ hạ Hiên Viên Vô Thương chính là người trung thành và tận tâm, nếu sinh lòng phản bội, có thể là người nhà bị uy hiếp, có thể xem có phải người nhà bị người bắt rồi không? Hoặc là bị người uy hiếp!
"Dạ!" Đình Vân ôm quyền mở miệng, thầm than trong lòng, vương phi quả nhiên thông minh! Bọn họ trước kia thật coi thường vương phi rồi!
"Còn có." Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, "Lúc tra người bên trong phủ, phải chú ý thuật dịch dung!" Nếu là dịch dung, mà Đình Vân cũng không biết bắt tay vào làm từ chỗ nào, tất nhiên cái gì cũng không tra được!
Hiên Viên Triệt ngược lại cười khẽ một tiếng, móc từ trong ngực ra một bọc bột thuốc ném cho Đình Vân: "Đây là mấy ngày trước người ta trong lúc rãnh rỗi nghiên cứu chế ra, là dùng để đặc biệt đối phó người dịch dung! Nếu có người đã dịch dung, vẩy bột thuốc này lên mặt, khuôn mặt tất nhiên sẽ thối rữa!" Đây là hắn nhất thời vui vẻ làm ra thuốc để chơi, ai ngờ hôm nay chó ngáp phải ruồi có chỗ để dùng.
"Tạ Thất Vương Gia!" Đình Vân tiếp thuốc kia liền lui ra ngoài. Nhìn phản ứng bây giờ của Vương Gia, vương phi, tiểu thế tử, ngẫm lại biểu hiện xưa nay của tiểu công tử, hắn rốt cuộc có chút hiểu tại sao mọi người đều không có việc gì, chỉ có tiểu công tử một mình trúng độc! Người đần này!
Đợi Đình Vân đi ra ngoài, Hiên Viên Vô Thương cười nhìn Hiên Viên Triệt một chút: "Triệt, lại nói hoàng thúc coi như là thiếu ngươi một cái nhân tình rồi, không giúp ngươi tìm người cũng không được rồi!"
"Ừm! Ừm!" Khuôn mặt đáng yêu như trẻ con gật đầu thật nhanh, tuy còn chưa đến nỗi hoàng thúc thiếu nhân tình của hắn, nhưng nhờ vào đó tìm ra nữ nhân đáng chết kia cũng chưa hẳn là không thể!
"Nói một chút coi, muốn hoàng thúc giúp ngươi tìm ai?" Cười như không cười nhìn hắn ta, nếu hắn không có đoán sai, tiểu tử này động tâm rồi!
Trong nháy mắt khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy tức giận: "Một nữ nhân kỳ quái! Rất kỳ quái!" Chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, hoài nghi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Kỳ quái giống như hoàng thẩm! Không đúng, là so với hoàng thẩm còn kỳ quái hơn!"
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam liền tối sầm, nàng rất kỳ quái sao?
"Cụ thể một chút!" Rõ ràng cảm thấy tức giận trên người mỗ nữ, Hiên Viên Vô Thương tức thời mở miệng hỏi thăm tiếp.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên triệt vang lên, còn mang theo chút cắn răng nghiến lợi: "Dung mạo nữ nhân kia rất đẹp, không phân cao thấp với hoàng thẩm. Còn thích tự xưng ‘ lão nương ’, nàng cực kỳ thích mỹ nam tử, có chút võ công mèo ba chân. Một tháng trước, xuất hiện qua ở Tuyên Thành của Hiên Viên đế quốc! Bất quá khi đó nàng là sơn tặc, sau Triệt tìm tới sơn trại thì đã không thấy nữ nhân kia!"
Nói là dáng dấp không phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn như vô dụng, nhưng thật ra là tin tức rất hữu dụng, bởi vì Đại lục hiện giờ, nữ nhân có dáng dấp không phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam không có mấy người.
"Triệt, hoàng thúc có chút ngạc nhiên." Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng giận dữ của hắn ta, "Nữ nhân kia đắc tội gì với ngươi? Ngươi không giống như là người hẹp hòi như vậy."
Đắc tội gì với hắn? Nghĩ tới suýt nữa cắn nát răng ngà còn cảm thấy có chút khó mở miệng! "Hoàng thúc, ngươi giúp Triệt tìm là được! Triệt trở về chờ tin tức tốt của người!" Nói xong giống như chạy trối chết rút lui đi ra ngoài.