Vũ Văn Tiểu Tam cũng không phải là ngu xuẩn, suy nghĩ một chút mới vừa lúc nãy Thương Thương nói đến Đình Vũ, linh cơ chợt động: "Có phải các con chỉnh Đình Vũ không?"
"Mẫu thân, làm sao người biết?" Lần này ngược lại Hiên Viên Lạc Thần có chút kinh ngạc rồi.
"Hắc hắc, bởi vì mẫu thân con thông minh!" Nói xong đơn giản quấn tóc một cái, rồi sau đó ở bên kia rửa mặt.
Sau ót Hiên Viên Lạc Thần xẹt qua một vệt đen, quay đầu nhìn ngoài cửa, bởi vì mẫu thân thông minh? Nếu thật thông minh cũng không nên bỏ qua cho nữ nhân kia lâu như vậy! Nếu là Hiên Viên Lạc Thần hắn, tuyệt đối không sẽ giữ nguy hiểm ở bên người!
"Mẫu thân, tại sao không giết nàng?" Âm thanh thanh thúy vang lên, mang theo chút lạnh lùng lạnh lẽo. Hắn tin tưởng, chỉ cần mẫu thân mở miệng, phụ vương sẽ giết nữ nhân kia. Giữ lại, cuối cùng là một mối họa!
Lời này khiến động tác đang cầm cành liễu đánh răng của mỗ nữ dừng lại, nhíu lông mày nhìn nhi tử một chút, nhỏ tuổi nhưng đã có lệ khí khắp người: "Giết người không phải là chuyện gì tốt!"
"Mẫu thân, người không giống người thiện lương." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy chắc chắn. Không đợi nàng đáp lời, liền tiếp tục mở miệng, "Mẫu thân, có chút nguy hiểm, bóp chết trong trứng nước sẽ tốt hơn. Nếu mẫu thân không xuống tay được, liền do Thần nhi làm!"
Hắn nhìn ra được mẫu thân rất yêu phụ vương, phụ vương cũng rất yêu mẫu thân. Cho nên hắn không thể để cho bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc cả nhà bốn người bọn họ! Mẫu thân hạ không được quyết tâm, liền do hắn. Nếu trông cậy vào Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc cái gì cũng không hiểu kia, sợ là mẫu thân bị người ám hại chết cũng không biết.
Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cười, rửa mặt xong, đi tới bên người Hiên Viên Lạc Thần, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhỏ của hắn. Đứa con trai này thật thông minh không giống người bình thường! Trên dung nhan tuyệt sắc của mỗ nữ lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin: "Thần nhi nói không sai, có chút uy hiếp thì nên bóp chết trong trứng nước, nhưng Đình Vũ đó, mẫu thân cho tới bây giờ cũng chưa từng coi nàng là một mối uy hiếp!"
Bởi vì nàng tin tưởng Thương Thương, tin tưởng nam nhân của mình, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m càng tin tưởng tình yêu của bọn họ, bất luận thế nào đều không phải là người khác có thể chen vào. Nếu thật thành uy hiếp, đó chỉ có thể nói Hiên Viên Vô Thương, người này đã không đáng giá nàng lưu lại!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần xuất hiện vẻ suy nghĩ sâu xa, vẫn còn có chút không ủng hộ cách của mẫu thân, nói: "Mẫu thân, mọi việc luôn có chẳng may, người sẽ không sợ. . . . . ." Không sợ phụ vương thật. . . . . .
"Sợ!" Đây là lời nói thật, làm sao có thể không sợ, "Nhưng là, thiên hạ này người ngưỡng mộ phụ vương của con rất nhiều, nếu giết hết từng người, sợ là nữ nhân trong thiên hạ này đều đã chết hết rồi? Còn nữa, mẫu thân cũng không phải là người tự tin mù quáng. Con phải biết, nếu phụ vương của con thật muốn làm ra chuyện gì có lỗi với ta, mẫu thân sẽ mang theo các con cao bay xa chạy. Nam nhân như vậy, cũng không đáng được mẫu thân yêu. Người nào muốn thì tặng cho người đó! Đây là kiêu ngạo của nữ nhân, cũng là tôn nghiêm mà mẫu thân phải bảo vệ!"
Nói tiêu sái, nàng cũng tin tưởng nếu thật có một ngày như vậy, nàng cũng sẽ đi cực kỳ tiêu sái. Nhưng tặng hắn cho người khác, nói gì thì trong lòng đều có chút khó chịu lợi hại.
Hiên Viên Lạc Thần nhíu lông mày nhìn nàng, một bộ dáng cái hiểu cái không, cuối cùng giống như là nghĩ thấu cái gì, gật đầu một cái. Đúng, mẫu thân nói có đạo lý. Nếu phụ vương thật có cái tâm tư kia, bọn họ thế nào cũng khó lòng phòng bị.
"Mẫu thân, nếu phụ vương thật dám làm việc có lỗi với người, Thần nhi cũng không cần hắn! Đi theo mẫu thân luôn!" Tiểu Lạc Thần kiên định mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy cười một tiếng, tuy nói nàng cảm thấy Thương Thương sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chính mình, nhưng cũng thật lo lắng thật có ngày ấy, các con cũng không nguyện ý đi cùng nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Nhìn tình huống này, chắc sẽ không có vấn đề này đi! Sờ sờ đầu của hắn: "Con trai ngoan!"
Tiếng nói này vừa dứt, cửa liền truyền đến một âm thanh cực kỳ bất đắc dĩ: "Tam nhi, các ngươi làm cho người ta không biết phải nói cái gì đây!" Trong bất đắc dĩ mang theo oán trách! Nhìn hắn thật sự không đáng tin như vậy sao? Khiến nương tử và nhi tử cùng nhau suy nghĩ đến chuyện bỏ đi rồi! Kiêu ngạo của nữ nhân? Còn muốn tặng hắn cho người khác? Hắn đã làm cái gì chứ?
"Hắc hắc, Thương Thương. . . . . ." Mỗ nữ tự biết đuối lý, mang khuôn mặt tươi cười quay đầu. Choáng, sao lại vừa đúng lúc để hắn nghe thấy chứ!
Hiên Viên Lạc Thần rõ ràng cũng chột dạ, cặp mắt đào hoa nho nhỏ kia nghiêng mắt nhìn, không dám nhìn cha mình. Nhìn tình huống này là phụ thân đã đứng ở cửa rất lâu, hắn lại có thể một chút cũng không có cảm giác được, xem ra võ công của hắn kém phụ thân quá xa!
Chỉ thấy tay áo bào màu trắng của người nào đó khẽ vung lên, lộ ra một chút cánh tay bạch ngọc, trên ngón tay thon dài trắng nõn mang một chén canh, nhẹ nhàng di động bước chân, đặt canh lên bàn. Người này, dù là tư thế bưng canh, cũng tao nhã duy mỹ đến nói không nên lời. Sau khi để xong, quay đầu, trên dung nhan như cánh hoa đào đều là vẻ mặt cười như không cười, nhìn nữ nhân mình yêu và con trai bảo bối của mình.
Một hồi lâu, sau khi thấy trên người hai người kia đều mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo chút kiên định vang lên: "Tam nhi, thế gian có Thiên Kiều Bá Mị, duy nàng là ta mãi mãi chung tình. Khát nước ba ngày, ta đây cả đời, chỉ lấy một mình nàng! Cho nên nàng cũng đừng hoài nghi người ta!"
Cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn ngập thâm tình, không nháy một cái nhìn nữ tử áo đỏ đó. Vì nàng, hắn cái gì cũng có thể làm. Tựa như rửa tay nấu canh này, đây là chuyện cả đời hắn không chút suy nghĩ tới, nhưng vì nàng, hắn cũng nguyện ý đi làm. Tình cảm như vậy, dù là chính hắn cũng có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn làm sao còn có tâm tư nghĩ đến người khác?
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng hắn tràn ngập thâm tình, cũng khắc sâu biết được những lời nói mình mới nói với nhi tử, thật sự là rất quá đáng, gãi đầu một cái: "Cái này, cái đó, ta biết rồi!"
Nói xong cúi đầu thật nhanh, giống như đứa bé làm sai việc.
"Hiểu rõ sai là tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm!" Trong giọng nói vô cùng từ tính ẩn hàm nụ cười. Sau khi nói xong lại dường như có chút hao tổn tinh thần lắc đầu, cất bước vững vàng đi ra ngoài. . . . . .
"Thương Thương, ngươi đi làm cái gì?" Không phải là tức giận chứ? Mỗ nữ có chút lo lắng nhìn bóng lưng của hắn.
Đưa lưng về phía nàng cười khẽ một tiếng, nha đầu này, nói tiêu sái như thế, nhưng vẫn là quan tâm hắn? Quay đầu lại cười nhìn nàng, ở dưới ánh mắt lo lắng của nàng phun ra ba chữ: "Đi bưng thức ăn! Ha ha. . . . . ."
Sau khi nói xong cười sải bước rời đi.
Nghe tiếng cười sảng lảng của hắn, nàng khắc sâu ý thức được mình bị chơi xỏ, tên này làm bộ đau lòng! Hung hăng nghiến răng, coi buổi tối lão nương thu thập chàng thế nào!
Trên ót Hiên Viên Lạc Thần cũng là một đám vạch đen, có phải cha có chút phúc hắc hay không? Lại nói hắn mới vừa cho rằng phụ thân tức giận, đáy lòng đang chột dạ!
Nhìn một chút món ăn thơm ngào ngạt trên bàn, nuốt một ngụm nước miếng, không ngờ phụ vương làm thức ăn thơm như vậy! Vốn đang cho là khẳng định thức ăn không ngon! Nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vốn là chuẩn bị trước mang mẫu thân đi xem đại thẩm Đình Vũ một chút, nhưng là -- hay là trước ăn cơm rồi đi?
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, ở trong lòng hơi thở dài một hơi, nhi tử thông minh thì thông minh, nhưng ngoài thông minh, còn có chút cực đoan. Lắc đầu một cái, chỉ là như vậy cũng không có gì không tốt, tiểu tử Cuồng nhi kia lại mạc danh kỳ diệu, vừa đúng bổ sung cho Thần nhi.
Đúng lúc này, một thân thể nho nhỏ xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy vẻ không vui, nhíu chặt như cái bánh bao nhỏ trắng nõn nà, xoa cái mông bước vào , thút tha thút thít cái mũi nhỏ muốn khóc một chút, nhưng nhìn bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam, hình như không thế nào vui mừng, vì vậy cứng rắn đình chỉ rồi.
"Hiên Viên Sở Cuồng, nghe nói con phải giết chết ta?" Giọng nói mỗ nữ rất có uy hiếp vang lên.
Tiểu Sở Cuồng run lên, duỗi cái cổ nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, nịnh hót mở miệng: "Mẹ, không có, Cuồng nhi mới vừa rồi là đùa giỡn với mẫu thân á..., mẫu thân người xem, Cuồng nhi đã vứt cây đao rồi!" Nói xong nhìn bên hông của mình.
Nhưng thật ra lúc cha mới vừa ném hắn ra, không biết đã rơi ở chỗ nào trên đường rồi.
"Thật?" Giọng nói rất có uy hiếp vang lên. Tên ranh con chết bầm kia, ngươi cũng quá coi thường lão nương của ngươi đi? Trên thế giới này, người có thể giết lão nương còn chưa ra đời đâu!
"Thật, thật, thật. . . . . . mà!" Nói xong bổ nhào về phía trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, "Hu oa, mẫu thân, Cuồng nhi biết sai rồi, người liền tha thứ cho con đi! Cha ném người ta ra, cái mông cũng ngã đau rồi, hu hu hu. . . . . ."
Nhìn hắn khóc đến thê thảm, khóe mắt Vũ Văn Tiểu Tam kéo ra. Tên ranh con chết bầm này học được cả mười phần mười chiêu đó của nàng! Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nhìn hắn một đám nước mắt nước mũi, mặc dù biết là giả, nhưng nàng không hạ được quyết tâm đánh hắn! Dùng sức vuốt vuốt đầu của hắn: "Được rồi, đừng giả bộ! Tiểu tử thúi, nếu có lần sau nữa ta lột da của con!"
Lột da? Trái tim nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng nhảy thình thịch một cái, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt. Vẻ mặt thành thật, nước mắt lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người lột da ca ca đi, da Cuồng nhi ăn không ngon đâu!"
Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa ngã quỵ! Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng cực kỳ khó nhìn, đôi mắt tà mị đào hoa nhíu lại, hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam tức giận mở miệng: "Mẫu thân, da đệ đệ rất thơm, người lột da nó đi! Vừa thơm lại vừa giòn!"
"Hiên Viên Lạc Thần, ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng hung dữ nhìn ca ca của mình, đôi mắt trợn to.
"Ta là đang khích lệ ngươi đó, đệ đệ!" Một đứa trẻ chẳng biết xấu hổ lừa gạt tiểu đệ của mình.
Đầu Hiên Viên Sở Cuồng hơi hạ xuống, gãi gãi đầu nhỏ của mình: "Thì ra là ca ca là đang khích lệ ta à! Đợi chút, không đúng. . . . . . Hiên Viên Lạc Thần, cái tên lường gạt này!"
Nói xong vọt về phía Hiên Viên Lạc Thần, hai tiểu oa nhi đánh nhau lần nữa.