Vũ Văn Tiểu Tam thở dài một hơi, cầm lấy tay nàng: "Tiểu Nguyệt, ta không thích dáng vẻ này của ngươi. Tiểu Nguyệt trong ấn tượng của ta, mặc kệ gặp chuyện gì đều lạc quan, đầy sức sống giống như là mặt trời. Cho tới bây giờ cũng sẽ không giống như hôm nay bi quan như thế! Ngươi bây giờ, giống như là đối với chuyện gì đều không để ý, hoặc là nói không dám quan tâm. Nhưng Tiểu Nguyệt, ngươi đè nén tất cả mọi chuyện ở trong lòng, không cảm thấy khó chịu sao? Có chuyện gì không vui hãy nói với tiểu thư, tỷ tỷ nhất định giúp ngươi làm chủ! Nếu ai dám khi dễ Tiểu Nguyệt của ta, trước hỏi qua quả đấm của Vũ Văn Tiểu Tam ta!"
Lời này vừa nói ra, lỗ mũi Tiểu Nguyệt đau xót, rốt cuộc không nhịn được khóc lên, nhào tới trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư, người ta thật khó chịu. . . . . . Hu hu hu, thích một người thì ra là chuyện đau khổ như vậy. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam thở dài một hơi, vuốt lưng của nàng: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, nói với tỷ tỷ một chút đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ tỷ tỷ có thể giúp được ngươi! Hơn nữa, không phải là đàn ông thôi sao? Tiểu Nguyệt nhà chúng ta ưu tú như vậy, còn sợ không tìm được người tốt hơn sao?"
Tiểu Nguyệt như thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, không giống với nàng. Nàng kiếp trước cộng thêm kiếp này, tuổi so với Tiểu Nguyệt đã lớn hơn năm tuổi rồi. Dĩ nhiên là nghĩ mình như tỷ tỷ đi bảo vệ nàng ấy.
Tiểu Nguyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, miệng mở rộng gào khóc lớn, khóc một hồi lâu, khóc đủ rồi mới từ trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài.
Lỗ mũi thút tha thút thít một chút, phát tiết xong, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mắt gấu mèo của nàng 0.0, lau nước mắt cho nàng: "Được rồi! Khóc đến rất khó coi rồi. Nói một chút coi, ai khi dễ ngươi, tiểu thư giúp ngươi trừng trị hắn!"
Nhưng Tiểu Nguyệt chỉ cúi đầu không nói lời nào.
"Tiểu Nguyệt, ngươi không tin tưởng ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đáy mắt xuất hiện chút tình cảm bi thương. Trước kia tiểu nha đầu này rất lệ thuộc vào nàng, nhưng bây giờ nàng ta có lời gì cũng không muốn nói cho nàng biết.
Tiểu Nguyệt nghe vậy lắc đầu thật nhanh: "Không phải vậy, tiểu thư, Tiểu Nguyệt làm sao sẽ không tin người!"
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cắn cắn môi dưới, mở miệng: "Tiểu thư, thật ra thì lần đầu tiên Tiểu Nguyệt nhìn thấy Đình Vân đã rất thích hắn, nhưng sau khi thổ lộ với hắn, hắn lại nói. . . . . ." Vừa nói vừa không nhịn được khóc lên, "Hắn nói. . . . . . Hắn nói hắn không thể nào yêu thích ta! Khi đó, khi đó. . . . . . Trong lòng ta rất khó chịu, sau lại, sau lại ta vẫn cố ý coi thường chuyện này, nhưng. . . . . ."
Vừa nói vừa không nhịn được rơi lệ. . . . . . Nhưng, nhưng vẫn không bỏ được! Nàng không biết vì sao lại không bỏ được người kia, hắn không đối tốt với nàng chút nào, thậm chí là rất xấu, nhưng nàng vẫn thích hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam ôm nàng vào trong ngực, cũng đã biết nàng muốn nói gì. Thở dài một hơi, an ủi: "Không có gì phải đau lòng, thật ra thì từ lúc mới bắt đầu tiểu thư liền biết rõ Đình Vân không xứng với ngươi!"
"Ách, tại sao?" Tiểu Nguyệt treo nước mắt ràn rụa, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên. Tại sao tiểu thư lại đột nhiên nói ra câu nói như vậy?
"Ngươi còn nhớ rõ không? Giấy nợ tên kia viết còn ở chỗ của ta, hắn đã thiếu ta ngoài 100 vạn lượng bạc! Loại người có nợ không trả này, có thể đảm đương cái gì! Ta cảm thấy được vẫn là Liên Hoa tốt, Liên Hoa thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng nhất định là nam nhân tốt lại dịu dàng!" Mỗi lần nói đến chuyện Đình Vân thiếu tiền nàng, tâm tình của nàng liền vô cùng ác liệt!
Gì? Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, thiếu bạc! Dường như mỗi ngày tiểu thư chú ý nhiều nhất luôn là bạc!
"Vậy. . . . . ." Tiểu thư muốn biết đạt ý gì với nàng?
"Nếu không, liền do tiểu thư làm chủ, gả ngươi cho Liên Hoa. Tiểu Nguyệt, ngươi phải nghe tiểu thư nói một câu, gả cho người ngươi yêu, vĩnh viễn không bằng gả cho người yêu ngươi." Thật ra thì nói câu nói này, nàng cũng có chút xấu hổ. Nếu như theo lời nàng nói, phải gả cho người mình không thương. Nếu là như vậy, không bằng độc thân cả đời. Nhưng nàng khuyên giải Tiểu Nguyệt như vậy là có mục đích! Nói xong dư quang khóe mắt quét nửa đoạn vỏ kiếm nơi góc cửa sổ.
Tiểu Nguyệt vừa nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy rối rắm. Sau khi rối rắm một hồi lâu, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, đáy mắt vẫn còn có chút khó xử.
"Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ngươi liên tục không nghe lời của ta sao?" Hừ, Đình Vân không thích Tiểu Nguyệt nhà các nàng, đùa gì thế? Không thích thì bây giờ đang ở ngoài cửa sổ nghe lén cái gì? Dám thiếu tiền Vũ Văn Tiểu Tam nàng không trả, không chỉnh chết hắn, thật đúng là coi Vũ Văn Tiểu Tam nàng dễ khi dễ rồi!
Tiểu Nguyệt nghe lời này của nàng, chỉ đành phải gật đầu một cái: "Được! Tiểu Nguyệt nghe tiểu thư!" Mặc dù trong lòng vẫn có chút không tình nguyện, nhưng tiểu thư đối với nàng ân trọng như núi, nàng nhất định phải nghe tiểu thư. Hơn nữa nàng cũng tin tưởng tiểu thư sẽ không hại nàng!
Người nào đó ngoài cửa sổ vừa nghe, thân thể chấn động, trên khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng đáy mắt đã tràn đầy đau đớn. Lúc nghe nàng khóc, trong lòng của hắn giống như có mấy trăm con con kiến đang cắn hắn, nhưng hắn vẫn không có dũng khí, không có dũng khí đi ra, nói ra lời trong tim của mình.
Sao hắn có thể giành nữ nhân với huynh đệ! Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính hắn đã bỏ lỡ, nếu ngày đó ở biệt viện Hiên Viên đế quốc, hắn cũng thản nhiên thừa nhận hắn thích nàng, cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Cười tự giễu một tiếng, xoay người rời đi. Hắn là người nhu nhược, không cho nàng được hạnh phúc, vương phi nói rất đúng, hắn không xứng với nàng! Có lẽ Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn.
. . . . . .
Nhìn không thấy nửa đoạn kiếm bên kia sổ, Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng giận dữ thở dài một hơi. Cái tên Đình Vân này, thật sự là làm cho nàng quá thất vọng! Nếu không phải Tiểu Nguyệt nhà bọn họ thích hắn như vậy, nàng đã hận không được thật để Tiểu Nguyệt gả cho Liên Hoa rồi!
"Tiểu thư, ngươi đang nghĩ cái gì?" Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Vũ Văn Tiểu Tam một chút, mở miệng hỏi thăm. Đáy lòng vẫn rối rắm chuyện của mình, nàng không thích Liên Hoa, gả cho hắn, đối với hắn công bằng sao?
Vũ Văn Tiểu Tam cười âm hiểm một tiếng, vẫy vẫy tay: "Tới đây!"
Ặc, Tiểu Nguyệt có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đưa đầu tới. . . . . .
. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương giúp hai đứa bé đem tắm xong, nhìn giường ngủ một chút, sâu sắc có cảm giác không ổn! Nên để hai tên tiểu gia hỏa này dọn ra ngoài, nếu không ở nơi này hắn và Tam nhi buổi tối không phải là chuyện gì cũng không thể làm sao?
"Liên Vụ!" Nhàn nhạt mở miệng về phía ngoài cửa.
"Vương Gia!" Một đạo bóng đen chợt lóe, Liên Vụ liền xuất hiện ở trong nhà, quỳ một chân trên đất.
"Dọn giường của thiếu chủ ra đi, dời đến Tây Uyển!" Đặt hai đứa bé lên giường.
Gì? Hai đứa bé trợn to mắt: "Cha, tại sao muốn tụi con dọn ra?" Hai đứa trẻ để chân trần, mặc quần áo trong ngồi ở trên giường, mặt đầy bất mãn.
"Bởi vì các con đã trưởng thành, cho nên không thể ở chung một phòng với phụ thân và mẫu thân nữa!" Vẻ mặt người nào đó rất thành thật lừa gạt hai đứa bé.
Ặc, chân mày Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng không hẹn mà cùng nhíu lại, tràn đầy hoài nghi nhìn hắn.
Tiếp, Hiên Viên Lạc Thần mở miệng, mang theo chút ý khinh bỉ: "Phụ thân, có phải người sợ tụi con ở chỗ này, ảnh hưởng người và mẫu thân chơi yêu tinh đánh nhau không?"
Liên Vụ không dám tin trợn to mắt, Thiếu chủ đang nói cái gì? Yêu Tinh đánh nhau? Trời ạ! Hắn không nghe lầm chứ? Liên Vụ quay đầu nhìn vương gia nhà mình rõ ràng cũng đang rất im lặng, nuốt một ngụm nước miếng, bây giờ đứa bé nào cũng như vậy sao?
Tiểu Sở Cuồng cũng quặm mặt lại, bộ dáng rất không vui: "Hoá ra là như vậy ! Cha, người thật xấu, lại muốn gạt chúng ta!" Thật may là ca ca thông minh! Hắn thiếu chút nữa bị lừa rồi!
"Khụ khụ. . . . . . Phụ thân chắc chắn không lừa các con, các con nhìn phụ thân lúc nào thì lừa gạt các con chưa? Không tin các con hỏi Liên Vụ, Liên Vụ khi còn hai tuổi cũng chưa có ngủ với cha mẹ đâu!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ lừa gạt đứa bé, còn chỉ Liên Vụ đứng ở một bên.
Khóe miệng Liên Vụ liều mạng co quắp, hắn hôm nay mới biết Vương Gia nói xạo mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Hiên Viên Lạc Thần nhìn Liên Vụ một chút: "Liên Vụ, thật sao?" Giọng nói mặc dù non nớt, nhưng mang theo một cỗ khí thế không thể bỏ qua.
Thật sao? Là quỷ á! Người nào không biết Liên Vụ hắn là một cô nhi? Đến hình dáng cha mẹ thế nào cũng không biết, lúc hắn hai tuổi đến địa phủ ngủ với cha mẹ rồi trở về sao? Nhưng là. . . . . .
Quay đầu nhìn bộ dáng Vương Gia nhà mình cười đến hết sức xinh đẹp, nuốt nước miếng, rất không có cốt khí gật đầu: "Đúng! Đúng! Lúc thuộc hạ một tuổi, không, lúc một tháng cũng chưa ngủ với cha mẹ!"
Đáy lòng nói nhỏ với mình một chút, Vương Gia nghe nên vui mừng chứ? Ai ngờ nói quá, sau khi nói xong, sắc mặt của mấy người kia cũng tối sầm.
Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Hiên Viên Vô Thương rõ ràng đã nổi lên ngọn lửa, người Liên Vụ run rẩy, còn có chút không phản ứng kịp. . . . . .
Tiếp, đã nghe thấy giọng nói của thiếu chủ mình: "Liên Vụ, trí nhớ của ngươi thật tốt, ngay cả chuyện một tháng tuổi của mình cũng nhớ."
"Ca ca, hắn coi chúng ta là ngu ngốc!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Trong nháy mắt Liên Vụ cảm thấy sau lưng mình đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ở trong lòng trực tiếp chửi mình ngu xuẩn, lại có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này! "Cái đó, thiếu chủ, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ." Xong đời, hai Tiểu Chủ Tử sẽ chỉnh chết hắn! Hơn nữa hắn có thể cảm thấy rõ ràng, bên cạnh của mình. . . . . . ánh mắt của vương gia nhìn mình cũng rất lạnh lẽo.
"Hừ, phụ vương, lời nói dối của người đã bị vạch trần rồi! Tụi con sẽ không đi ra ngoài, người chết tâm đi!" Hiên Viên Sở Cuồng ngửa mặt lên trời liếc mắt, sau đó mặt khinh bỉ nhìn cha mình.
Tiếp, chân nhỏ kia giơ lên, ngã lên giường, ngủ theo hình chữ bát.
Hiên Viên Lạc Thần cái gì cũng không có nói, không tiếng động làm động tác giống như đệ đệ mình.
"Cái đó, Vương Gia, nếu không để tiểu thế tử và tiểu công tử ngủ ở nơi này một đêm trước, ngày mai dọn ra được không?" Liên Vụ ở một bên đề nghị, hiện tại trời đã tối rồi, dọn đi ra cũng thực phiền toái.
"Không được!" Mặt đen lại mở miệng, "Hiện tại liền để bọn nó dọn ra ngoài!" Hai tên ranh con chết bầm kia tinh ranh lắm! Ở trong phòng này không biết còn đào ra cái hố gì!