Lần này nụ hôn hiển nhiên xen lẫn một tia hi vọng rất mãnh liệt, không biết Lục Diêu đang đè Ôn Ngôn ở đâu, tất cả rèm cửa trong phòng khách đều từ từ hạ xuống, người đàn ông dần dần kéo xuống, "Anh Tứ... ưm "
Cô vừa mới mở miệng, Lục Diệu đã lại chặn lấy đôi môi cô, dùng đầu lưỡi của anh mà cạy mở hàm rang của cô, nhanh chóng luồn lách cái lưỡi vào trong miệng cô mυ"ŧ lấy nách ngọt ngào, quấn quit lấy cái lưỡi thơm của cô dụ dỗ, chủ động lôi kéo giao tranh trong khoang miệng. Lòng bàn tay của Ôn Ngôn cầm lấy tà váy của chiếc váy dự tiệc, vén lên rồi dọc theo sống lưng kéo khóa cởi xuống, cùng lúc cô cởi được chiếc váy ra thì thân thể người đàn ông cũng dán chặt lên người cô.
Giữ chặt môi dưới trấn an cô, Lục Diệu nhẹ nhàng cọ cọ vào eo cô, “Em không muốn sao?”
Ôn Nhan lắc đầu, “Anh Tứ, mọi chuyện diễn ra nhanh quá.”
Từ nụ hôn đến phát sinh đột ngột, cô. thực sự không chuẩn bị về mặt tinh thần.
“Anh sẽ không đâm vào.” Lục Diệu nhẹ nhàng gãi gót chân của Ôn Ngôn, “Anh chỉ muốn ở chỗ này “chiếm lấy” em một chút thôi.”
“…” Chiếm là chiếm như thế nào?
Khi Ôn Ngôn còn đang thắc mắc, ngón tay mảnh khảnh của Lục Diệu luồn vào trong chiếc qυầи ɭóŧ ren của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa nhẹ mu thịt đầy đặn, và anh có thể cảm thấy long mu của cô không quá nhiều, chỉ là một lớp mỏng ôm ấp lấy mu thịt của Ôn Ngôn. Tay anh nhanh chóng lần xuống phần miệng hoa huyệt, nhưng cũng không vội vàng chút nào, sờ sờ phần trên nhỏ nhắn có phần tinh tế này: “Anh biết em cũng đã nghĩ tới và muốn có đúng không.”
Ôn Ngôn không có gì để phản kháng nữa, bởi vì ngón tay dài mảnh khảnh của anh đã xâm nhập vào bên trong âʍ ɦộ nhỏ ướt át của cô, miệng huyệt chúm chím của cô run rẩy trước động tác đâm vào từng đợt của Lục Diệu, lại trở nên mềm oặt yếu ớt.
Dường như đã hài lòng với phản ứng của cô, Lục Diệu mở miệng hôn nhẹ lên trán cô, hơi thở nóng rực phun xuống cái trán khiến sâu trong hai cặp chân thon dài của cô có mật dịch không ngừng trào ra ngoài, anh vùi đầu vào cổ cô mà ngược lên cắn mυ"ŧ, để lại những dấu vết riêng của anh trên cái cổ trắng ngần. Phả những hơi thở quyến rũ vào rái tai nhạy cảm của cô, giọng nói của anh hiển nhiên có chút khàn khàn, "Có muốn anh tiếp tục làm không?"
"..." Có muốn hay không, lúc này không phải do cô quyết định.
Im lặng này của cô Lục Diệu chắc chắn hiểu rằng đó là sự tương đương với sự đồng ý.
Lục Diêu bế cô theo kiểu công chúa rồi nhấc bổng lên, đi về phía phòng ngủ trên lầu.
Ôn Ngôn toàn bộ quá trình đều vùi đầu vào trong ngực anh, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy áo sơ mi xanh bộ đội của anh, sau khi mở cửa phòng, đèn còn chưa bật, cô đã liền bị Lục Diệu bị ném xuống giường lớn.
Khác với đèn sáng ở phòng khách dưới lầu, phòng ngủ này không có đèn tối om không có một chút ánh sáng nào, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ soi rọi vào cuối giường, bầu không khí rất xấu hổ và ngượng ngịu.
Một lúc sau, chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen của Ôn Ngôn đã bị Lục Diệu ném xuống sàn, khi cô nghe thấy tiếng khóa thắt lưng được cởi ra, đôi mắt mờ mịt của cô lập tức rõ ràng ngay lúc ấy, nhưng sau đó, những nụ hôn dày đặc lại đáp xuống xương quai xanh của cô, cái cổ mảnh mai của cô và sau đó rơi xuống đôi môi anh đào của cô.
“Ưm ..." Có một tiếng lẩm bẩm nhẹ trong cổ họng, và Ôn Ngôn nắm chặt lấy tấm trải giường dưới thân cô.
Lục Diệu chỉ cởi quần tây còn để hở áo sơ mi, anh nắm lấy đầu gối của cô rồi từ từ tách ra, anh cúi xuống, cầm lấy thứ vũ khí to lớn ở đũng quần anh và ngẩng đầu lên, xoa nắn lên xuống rồi ma sát liên tục vào đùi trong của cô, đôi mắt của anh đỏ ngầu nổi tơ máu.
Vì không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh lúc này, Ôn Ngôn cắn môi, thở gấp như chú cá đang khát, bộ ngực nhô lên xẹp xuống, rất hấp dẫn.
“Em có muốn anh đâm vào không?” Lục Diêu khàn giọng nói, rồi cứ vậy mà tiến đến vào nơi tư mật giữa hai chân cô, cái đó của anh thật nóng bỏng và cương cứng.
Ôn Ngôn còn chưa kịp định hình tình huống, đã chạm phải vật nóng bỏng nghẹn ngào, ŧıểυ huyệt của cô run lên, nóng quá...
©ôи th!t cương cứng của anh được ŧıểυ huyệt ôm lấy trọn vẹn. Kích thước này của Lục Diệu rõ ràng là chỉ có riêng người Âu Mỹ, còn người Châu Á thì kích thước này quả là hiếm gặp.
ŧıểυ huyệt của Ôn Ngọc run lên, cô phát hiện dù trên lý thuyết có hiểu bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng khi thực sự thực hành, đầu óc cô sẽ chỉ trở nên trống rỗng.
Lục Diệu rất thỏa mãn trước sự co giật của cô, quấn lấy âʍ ɦộ của cô và mυ"ŧ môi cô, di chuyển lên xuống.
...