Lực nuốt ăn ngay từ đầu đã rất lớn, dấu vết trước đó bị anh ngược đãi còn chưa tiêu tan, Hân Cam không chịu nổi thở dốc, “Từ Côn, nhẹ một chút, anh nhẹ một chút đi, em đau quá.”
“Nhẹ làm sao có thể chơi em sướиɠ được?”
Từ Côn cầm lấy một viên vυ" tròn trịa khác, se se vừa buông lỏng vừa siết chặt, móng tay cạo đầu vυ" ửng đỏ của cô, núm vυ" bắt đầu nhô lên, hai ngón tay hơi thô lỗ búng nó một cái, vật nhỏ lại vểnh lên thật cao.
Hân Cam khóc nức nở, rụt người vào trong.
“Không được trốn. Chỉ đau thôi? Khó chịu? Con điếm nhỏ, quần của anh đã bị nước của em làm cho ướt đẫm rồi.”
Anh cắn một núm vυ" cho đến khi nó sưng lên, không còn dáng vẻ xấu hổ ban đầu nữa, anh mới đổi thành ngậm ở giữa môi răng.
Hân Cam bị anh hút đến đầu óc mê mẩn, theo từng cú nhúng ở giữa háng anh, thân thể bị lắc lư điên cuồng, dứt khoát dựa đầu vào vai rộng lớn của anh, trong lòng có chút xấu hổ:
“Thật sự rất đau mà, em, em không có phóng đãng.”
Ngoài miệng thì biện bạch, nhưng hết lần này tới lần khác phía dưới giống như hỏng rồi, nước vẫn liên tục chảy ra ngoài, căn bản không khống chế được, nhịn không được nũng nịu khóc lên.
“Ngoan nè, đừng khóc.” Giữa mày Từ Côn giật giật, nâng mặt cô lên, “Ấm ức? Tâm can nhi, giữa hai người yêu nhau nói những lời này không có gì quá đáng cả, không có ý xúc phạm em.”
Hân Cam cắn môi, không lên tiếng.
Từ Côn cảm thấy bộ dáng đùa giỡn của cô rất khiến người ta hấp dẫn, giọng điệu nhẹ lại, “Trong lòng vẫn không thoải mái? Anh hôn nhé?” Rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi của anh cũng giống như con người của anh, trời sinh dã man tàn ác, vừa vào khoang miệng cô, đã ngang ngược khuấy động.
Trong miệng bị hút của Hân Cam có mùi máu tươi nhàn nhạt, đầu lưỡi bị cuốn lấy rất chặt, đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông trượt vào một bên góc đầu lưỡi mình, cảm giác cọ cọ đặc biệt rõ ràng, từng góc thịt mềm mại đều bị ướt đẫm nghiền qua, gốc lưỡi bị kéo đến đau nhức.
Từ Côn vừa hôn cô, vừa di chuyển càng lúc càng nhanh, dươиɠ ѵậŧ càng phình càng to, nước trong mắt ngựa chảy ra không còn là từng giọt từng giọt nữa, mà phun ra từng luồng nhỏ,