Hân Cam

Chương 20: Anh không chỉ học hành rất giỏi thôi đâu

Trước Sau

break
Editor: L’espoir
*
Trong bài kiểm tra khảo sát chất lượng, cô đứng ở trình độ trên trung bình trong lớp.

Trường trung học số 4 Tuyên Huỳnh không chỉ là trường trung học đứng đầu thành phố Tuyên Huỳnh, mà còn nằm trong top 5 của tỉnh.

Có thể nói, chỉ cần thi vào trường trung học số 4, thì đã bước một chân vào cửa của các trường đại học trọng điểm hàng đầu trong cả nước.

“Thật tốt quá, cảm ơn anh. Từ Côn học rất giỏi.” Mắt hạnh rực rỡ lấp lánh.

Cô là một học sinh giỏi tiêu chuẩn, không nổi loạn, không theo đuổi ngôi sao.

Học bá*, học thần**, nhân viên nghiên cứu khoa học độc lĩnh phong tao ở lĩnh vực của mình, mới là thần tượng của cô, có thể nói là một mọt sách điển hình.
*chăm chỉ học nên giỏi
*không học nhưng vẫn giỏi
Thứ cô dán ở đầu giường, không phải là hình ảnh của ca sĩ, ngôi sao điện ảnh, mà là bức tranh của Tiền Học Sâm và người vợ Tưởng Anh khi còn trẻ.

Hân Cam sùng bái Tiền lão tiên sinh, nhưng cô thực sự thích khuôn mặt xinh đẹp và trang nghiêm của bà Tưởng Anh.

Từ Côn bị cô chọc cho cười ha ha, cười xong, giọng nói đè thấp, “Tâm can nhi, anh không chỉ học hành rất giỏi thôi đâu, dươиɠ ѵậŧ cũng rất giỏi đấy. Khi nào thì cho anh phục vụ em, hửm?”

Hân Cam quay mặt đi: “Đừng nói cái này nữa, được không?”

Từ Côn bóp chặt cằm của cô, “Sao không cho anh nói? Tâm can nhi sinh ra, không phải là để cho anh đυ. sao?”

Hân Cam lẩm bẩm: “Trước khi em gặp anh, em không có thế này đâu, cũng chưa từng có ai nói với em những lời côn đồ như thế này.”

“Em có bao giờ nhìn vào gương chưa? Đàn ông thấy em, trong mười người, thì có chín người đều muốn cởi sạch em đè lên người em đυ..”

Cả người mình lông khỉ, còn nói người khác là yêu quái.

Hân Cam không tin anh, cũng không muốn cãi nhau với anh, chỉ nói, “Muộn rồi, ký túc xá của bọn em có gác cổng.”

Tâm tư của cô không thể gạt được Từ Côn.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một lát, giọng nói rất nhạt, “Sau này không có sự cho phép của anh, em không được tự ý rời khỏi trường học, biết không?”

“Biết rồi.” Trong lòng Hân Cam nghẹn khuất, từ trên đùi anh trượt xuống.

Cô nhát gan, vốn dĩ cũng không thích chạy loạn.

Lời nói của Từ Côn lại làm cho cô có cảm giác bị dây thừng quấn chặt trái tim, rất buồn bực, như không thở nổi.

Từ Côn đi tới, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chạm vào vành mắt phiếm hồng của cô, “Không vui sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc