Mới vừa rồi thấy ŧıểυ cô nương này ngồi gục mặt trên mặt đất, nhìn có chút đáng thương, khó có được lòng trắc ẩn, nhưng không ngờ ŧıểυ cô nương này lại ngốc như vậy —- chẳng những kêu hắn một tiếng sư phụ, còn trơ mắt đi theo hắn.
“Đứng đi theo ta.” Trọng Vũ dừng bước chân, lớn tiếng nói một câu.
Đường Táo nhìn sư phụ đứng trước đó vài bước, sắc mặt ngẩn ra, cố chấp lắc đầu, thanh âm ôn hòa nói: “Sư phụ..” Hắn là sư phụ của nàng, nàng không đi theo hắn còn có thể đi theo ai?
“Đừng gọi ta là sư phụ.” Trọng Vũ nhíu mày, ngữ khí lạnh thấu xương.
“Sư…” Đường Táo đang định nói, lập tức cắn môi, không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nàng không biết đây là chuyện gì nữa.
Vì sao sư phụ lại không nhận ra nàng? Vì sao ở bên trong lưới thạch sư phụ lại đối với nàng như người xa lạ? Phù Yến sư thúc không nói qua việc này…
Hắn không muốn mình đi theo hắn, lại càng không để cho mình gọi hắn là sư phụ. Trong lòng Đường Táo khó chịu, nhưng nghĩ đến việc nguy hiểm sắp tới của sư phụ, liền không hề do dự, tiếp tục đi theo.
Cho dù hắn mắng nàng, nàng cũng coi như không có việc gì.
—- nàng nhất định phải đi theo sư phụ, sau đó theo sư phụ trở về.
Nhưng ở trong này, nàng là người thường, hơn nữa vừa rồi còn bị ngã, đi lâu như vậy, đầu gối đang vô cùng đau đớn. Xưa nay nàng sợ đau, nhưng giờ phút này vì để đuổi kịp theo dấu chân của sư phụ, đánh bất chấp tất cả, nhíu mày bước nhanh theo sau.
Thật vất vả mới tìm được sư phụ.
Sư phụ đi rất nhanh, nàng đã cố hết sức, nhiều lần thiếu chút nữa đi mất dấu.
Đường Táo đi theo sư phụ vào trong rừng đào, nhìn trúc ốc quen thuộc trước mặt, hốc mắt lập tức nóng lên. Mặc dù mọi thứ bên trong lưới thạch đều là ảo ảnh, nhưng nơi ở của sư phụ lại giống y hệt nơi nàng đã từng ở Phượng Ngự Sơn, ngay cả hoa cỏ trước sân cũng không khác biệt.
Nàng thấy sư phụ mở cửa, nhưng không cả liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức đóng ngay cửa lại.
Bởi vì không biết nàng, cho nên mới không thích nàng như vậy. Đường Táo tự an ủi mình.
Đường Táo đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đến gắt gao, trong lòng ủy khuất, nhưng không khóc.
Tìm được sư phụ, nàng đã rất vui mừng, Tuy rằng sư phụ không biết nàng, nhưng đây không phải là điều trọng yếu, chỉ cần nhìn thấy sư phụ là được.
Chân có chút đau, sư phụ không cho nàng đi vào, nàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Đường Táo cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống dựa người vào cửa.
Mệt mỏi quá.
Đã là buổi tối, ánh trăng đã lên cao, Đường Táo chống cằm nhìn bóng đêm, trên người vừa lạnh lại vừa đói. Đã trễ thế này, chắc sư phụ đã đi ngủ, chắc phải chờ tới sáng ngày mai nàng mới thấy được sư phụ.
Trong lòng Đường Táo vui mừng, thân thể cũng đã rất mệt mỏi, liền bất giác ngủ thật say.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa chợt mở ra.
Còn chưa đi sao?
Trọng Vũ nhìn ŧıểυ cô nương đang ngủ dựa vào cửa, hắn có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ chắc là lâu như vậy, bên ngoài cũng không thấy có động tĩnh gì, chắc là đã rời đi rồi. Nhưng trong lòng lại có điều gì đó không yên tâm, ở trên giường khó ngủ lăn qua lộn lại, lúc này mới quyết định ra nhìn một cái.
Hắn tinh tế đánh giá ŧıểυ cô nương trên mặt đất, một thân váy xanh có chút bẩn, nhưng vẫn có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là người bình thường, vóc dáng nhỏ xinh như vậy, cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, sao có thể tự dưng xuất hiện ở nơi này được?
Tính tình hắn xưa nay luôn lạnh lùng, không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay đêm đã khuya, nếu nàng ở ngoài cửa nhà mình mà xảy ra chuyện gì… Trọng Vũ ảo não nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới ôm lấy nàng vào nhà.
Hắn chưa từng ôm qua nữ tử, cũng không biết được thân mình của ŧıểυ cô nương này lại yêu kiều nhỏ nhắn đến thế, ôm cũng không tốn quá nhiều sức. Trọng Vũ cúi đầu nhìn, thấy nàng ngủ say, im lặng tựa vào ngực mình, nhu thuận cực kỳ.
Giống như một con mèo nhỏ.
ŧıểυ cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, mặt mày như tranh vẽ, bộ dáng này cũng không tồi.
Chỉ là… mùi hương trên người nàng, rất quen thuộc. Trọng Vũ giật mình, nghĩ thế nào cũng không ra, không do dự nữa, đem nàng ôm vào phòng.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, bây giờ nàng ngủ ở gian phòng của mình, hắn liền chỉ có thể đi thư phòng để ngủ. Trọng Vũ đem người đặt xuống giường, nhưng không ngờ người đang ngủ say như thế lại gắt gao ôm lấy cổ hắn, làm cách nào cũng không chịu buông ra.
Hắn nhận thấy điều khác thường, liền nhìn thoáng qua.
Tỉnh rồi? Một đôi con ngươi ngập nước to tròn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hơi hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, bộ dáng của thực là chói mắt.
Hắn lập tức nhìn đến ngây người.
“Sư phụ…” Đường Táo nở nụ cười, theo thói quen cọ cọ trong lòng ngực hắn, trong lòng vui mừng: Nàng biết sư phụ sẽ không để nàng ở bên ngoài mà.
Trọng Vũ thấy thế lập tức quay về sắc mặt lạnh lùng, đem người trong ngức ném lên giường, nhíu mày muốn rời đi. Nhưng vừa quay đầu, áo choàng liền bị kéo lấy. Trọng Vũ quay lại nhìn, thấy ŧıểυ cô nương đang ngồi trên giường tội nghiệp nhìn mình, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo choàng của hắn, hình như là dùng quá sức, mu bàn tay hơi xánh lên.
“Buông tay!” Âm thanh Trọng Vũ không hờn giận nói.
Đau? Trọng Vũ sửng sốt, lúc này mới chú ý tới vết máu trên váy của nàng, tuy nói ŧıểυ cô nương này có chút đáng ghét, nhưng dù sao cũng là do hắn đưa về.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ thấy thế ngữ khí cũng ôn hòa đi một chút: “Làm sao bị thương?”
Như là sợ hắn sẽ đi mất, ŧıểυ cô nương do dự một chút, mới buông tay nắm lấy áo hắn ra, áo choàng bị vò nát, nàng ngượng ngùng nhìn hắn một cái, rồi sau đó chậm rãi cúi đầu đem váy mình vén lên.
Trọng Vũ lúc này mới thấy không ổn, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng cũng đã không kịp.
Hắn sống một mình cho tới nay, tất nhiên không tiếp xúc qua nử tử, hiện giờ thấy nàng không e dè đem váy mình vén lên, lộ ra hai bàn chân trắng nõn, da thịt mềm mại, nhưng hai đầu gối của nàng lại ứ đọng máu, nhìn chói mắt vô cùng.
Chắc là rất đau, ŧıểυ cô nương nhìn qua nũng nịu như vậy, nhưng không có khóc.
Chỉ là…
Hắn đau lòng cái gì? Trọng Vũ thấy mình có chút không thích hợp, xoay người đi ra ngoài.
“Sư phụ!” Đường Táo sốt ruột, hô to một tiếng.
Bước chân của hắn hơi dừng lại một chút, không quay đầu lại, âm sắc trầm thấp nói: “Ta đi lấy dược.”
Vừa nghe thấy hóa ra là đi lấy dược chứ không phải là không quan tâm đến nàng nữa, Đường Táo thở ra một hơi. Nàng nhìn đầu gối của mình, hiện giờ cảm thấy đau vô cùng, nàng nhíu mày, nhưng nhớ tới sư phụ, lập tức giãn ra.
Trọng Vũ rất nhanh liền quay trở lại, hắn cầm một chai dược và một chậu nước tới. Đầu tiên là cẩn thận thay nàng lau miệng vết thương, lần đầu chiếu cố người khác như vậy, lực đa͙σ trên tay cũng không biết là nặng hay nhẹ, ŧıểυ cô nương đau đớn nhíu mày, nhưng không nói một câu.
Giống như… cũng không đến nỗi yếu ớt mấy, Trọng Vũ thầm nghĩ.
“Sư phụ.” Đường Táo nhìn sư phụ thay nàng bôi thuốc, ánh mắt lập tức dịu dàng, nàng muốn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng sư phụ đã không biết mình, nàng sợ hắn sinh khí.
“Đã nói đừng gọi ta là sư phụ nữa.” Động tác trên tay Trọng Vũ dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt nàng có chút nước mắt, nhất thời mềm lòng: “… Gọi ta là Trọng Vũ là được.”
Đường Táo do dự, nhẹ lắc đầu: “Đồ nhi không dám.” Sư phụ chính là sư phụ, nàng làm sao có thể trực tiếp gọi tên của hắn được?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Quật cường như vậy, Trọng Vũ có chút bất đắc dĩ, trời đã khuya, liền chuẩn bị rời đi, nào biết ŧıểυ cô nương trên giường lại đưa tay túm lấy áo choàng của hắn.
“Lại làm sao vậy?”
Khuôn mặt Đường Táo có chút hồng, nhìn cực kỳ đẹp mắt, nàng mở to hai mắt, thanh âm mỏng manh nói: “Đồ nhi đói.” Một ngày không ăn gì, bụng nàng đã đói meo cả rồi.
Thấy nàng như thế, Trọng Vũ liền đi xuống bếp nàng một chút đồ ăn cho nàng.
Trước nay đều là nàng chuẩn bị cơm cho sư phụ, hiện giờ lại đổi ngược lại, tâm tình Đường Táo lập tức kích động không thôi, tuy rằng chỉ là cơm canh đơn giản, cũng làm cho nàng cảm thấy như đang được ăn sơn vị hải sản.
Chỉ là..
Không có hương vị.
Đường Táo cắn một miếng, phát hiện một chút hương vị cũng không có, nàng ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt sư phụ lạnh lùng, liền không dám nói gì, đem đồ ăn nuốt xuống. Nơi này chỉ có một mình sư phụ, đồ ăn này, tất nhiên là sư phụ làm. Ở bên cạnh sư phụ ba năm, nàng biết, sư phụ chỉ thích ăn, không thích làm.
Đồ sư phụ làm, có thành cái gì nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Đường Táo ăn rất ngon.
Dược đã bôi, ăn đã no, Trọng Vũ hít vào một hơi, lúc này mới đứng dậy. Đường Táo tất nhiên là luyến tiếc hắn, thật vất vả mới tìm được sư phụ, sao nàng bỏ được.
Như nhìn thấu tâm tư của nàng, mặt Trọng Vũ không chút thay đổi nói với nàng: “Không còn sớm nữa, ngươi mau đi nghỉ đi, sớm sáng ngày mai liền đi đi.” Hắn thấy nàng đáng thương, mới thu lưu nàng một đêm, hiện giờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Đường Táo vừa định nói mình sẽ không dời đi, nhưng sư phụ cũng đã bước ra ngoài.
Nàng ngơ ngác nhìn cửa phòng đã đóng, sau đó im lặng nằm xuống. Cái chăn, cái gối, tất cả đều là mùi hương của sư phụ, hiện giờ sư phụ không nhớ ra nàng, tất nhiên sẽ không cùng nàng ngủ chung một giường, Đường Táo cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, ôm chăn gối của sư phụ tiến vào mộng đẹp.
Mệt mỏi cả một ngày, Đường Táo cũng đã có chút không chịu nổi, vừa chìm vào giấc ngủ, nàng mơ thấy sư phụ….
“Sư phụ!” Đường Táo tỉnh lại, nàng đưa tay sờ mặt mình, phát hiện trên mặt đều là nước mắt,Đường Táo hít sâu một hơi, nhìn chung quanh bốn phía.
Tâm tình dần dần bình phục, Đường Táo thấy trời chưa sáng, liền định ngủ tiếp.
Chỉ là… y phục của nàng bị bẩn rồi. Đường Táo phát sầu.
Đường Táo nhìn váy bẩn của mình, bộ dáng như vậy, trách không được sư phụ không thích nàng. Đường Táo nhìn ngăn quần áo của sư phụ, sư phụ sống một mình, tất nhiên không có quần áo thích hợp với nàng, nàng suy nghĩ, vẫn là tìm lấy một cái áo choàng mặc vào.
Sư phụ cao hơn nàng rất nhiều, nhưng giờ không có cách nào khác, chỉ chấp nhận mặc như vậy một phen. Xong mọi việc trời cũng đã hửng sáng, Đường Táo rửa mặt chải đầu, sau đó liền đi xuống phòng bếp, nàng biết sư phụ thích đồ ăn ngon, nếu nàng làm đồ ăn ngon cho sư phụ, sư phụ chắc là sẽ không đuổi nàng đi nữa.
Chuyện đầu tiên khi Trọng Vũ tỉnh lại là đi xem gian phòng cách vách.
Hắn thấy cánh cửa hơi mở, nghĩ chắc là ŧıểυ cô nương hôm qua đã đi rồi, thở dài một hơi, nhưng trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.
Vừa bước vào cửa, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Quần áo bị vứt lộn xộn trên mặt đất, cái váy màu xanh, còn có… cái yếm màu đào.
Này…. Mặt Trọng Vũ có chút nóng lên.
Nghe được bên phòng bếp có động tĩnh, Trọng Vũ nghĩ cũng không muốn nghĩ liền bước qua đó, nhìn hình ảnh trước mặt, lại làm cho hắn được mở rộng tầm mắt….
Hắn nhìn ŧıểυ cô nương đang mặc áo choàng của mình, hai người bọn họ vóc người khác nhau quá lớn, mặc như vậy, áo choàng bị phủ xuống mặt đất, ống tay áo lại vén lên cao, lộ ra hai bàn tay mềm mại trắng nõn, hiện giờ đang bận rộn nấu ăn.
Nàng không đi.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Còn mặc cả y phục của mình.
Hắn tức giận, nhưng hình ảnh trước mắt này lại làm cho hắn tức giận cũng không dám nữa, ngược lại… cảm thấy một trận may mắn.
Nhưng sao lại may mắn? May mắn khi nàng không đi? Ánh mắt Trọng Vũ biến sắc, trong đầu suy nghĩ: ŧıểυ cô nương này đáng ghét như vậy, chẳng qua mới chỉ mới gặp ngày hôm qua.
Trọng Vũ đang thất thần, liền thấy ŧıểυ cô nương kia quay đầu lại nhìn mình, một đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, thấy hắn đến đây, lập tức dừng mọi việc trong tay lại chạy về phía hắn. Áo choàng quá dài, chạy nhanh như vậy liền bị vấp phải, Trọng Vũ nhìn mà bối rối không thôi, trong lòng réo lên, lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
Ôm một phát vào lòng.
Hương vị trên người ŧıểυ cô nương này thật ngọt ngào mê người.
Rõ ràng là sắp ngã xuống, nhưng ŧıểυ cô nương trong ngực một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, lại còn ở trong ngực hắn cười “khanh khách” không ngừng.
“Ngươi…” Trọng Vũ muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy cảm giác ở trong lòng bàn tay có chút không đúng lắm, hắn nhíu mày lại nhéo nhéo, phát hiện ở chỗ đó mềm mại ngoài dự liệu của hắn.
Làm như nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện tay hắn đang đặt trước ngực của ŧıểυ cô nương đó, như vậy cái là hắn nắm…
Vừa nghĩ tới một mớ hỗn độn trong phòng vừa rồi, hắn nháy mắt liền ý thức được.
—- bên trong nàng không mặc cái gì cả, mà hắn còn cư nhiên sờ soạng.Trọng Vũ lập tức có chút hối hận lúc trước.
Mới vừa rồi thấy ŧıểυ cô nương này ngồi gục mặt trên mặt đất, nhìn có chút đáng thương, khó có được lòng trắc ẩn, nhưng không ngờ ŧıểυ cô nương này lại ngốc như vậy —- chẳng những kêu hắn một tiếng sư phụ, còn trơ mắt đi theo hắn.
“Đứng đi theo ta.” Trọng Vũ dừng bước chân, lớn tiếng nói một câu.
Đường Táo nhìn sư phụ đứng trước đó vài bước, sắc mặt ngẩn ra, cố chấp lắc đầu, thanh âm ôn hòa nói: “Sư phụ..” Hắn là sư phụ của nàng, nàng không đi theo hắn còn có thể đi theo ai?
“Đừng gọi ta là sư phụ.” Trọng Vũ nhíu mày, ngữ khí lạnh thấu xương.
“Sư…” Đường Táo đang định nói, lập tức cắn môi, không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nàng không biết đây là chuyện gì nữa.
Vì sao sư phụ lại không nhận ra nàng? Vì sao ở bên trong lưới thạch sư phụ lại đối với nàng như người xa lạ? Phù Yến sư thúc không nói qua việc này…
Hắn không muốn mình đi theo hắn, lại càng không để cho mình gọi hắn là sư phụ. Trong lòng Đường Táo khó chịu, nhưng nghĩ đến việc nguy hiểm sắp tới của sư phụ, liền không hề do dự, tiếp tục đi theo.
Cho dù hắn mắng nàng, nàng cũng coi như không có việc gì.
—- nàng nhất định phải đi theo sư phụ, sau đó theo sư phụ trở về.
Nhưng ở trong này, nàng là người thường, hơn nữa vừa rồi còn bị ngã, đi lâu như vậy, đầu gối đang vô cùng đau đớn. Xưa nay nàng sợ đau, nhưng giờ phút này vì để đuổi kịp theo dấu chân của sư phụ, đánh bất chấp tất cả, nhíu mày bước nhanh theo sau.
Thật vất vả mới tìm được sư phụ.
Sư phụ đi rất nhanh, nàng đã cố hết sức, nhiều lần thiếu chút nữa đi mất dấu.
Đường Táo đi theo sư phụ vào trong rừng đào, nhìn trúc ốc quen thuộc trước mặt, hốc mắt lập tức nóng lên. Mặc dù mọi thứ bên trong lưới thạch đều là ảo ảnh, nhưng nơi ở của sư phụ lại giống y hệt nơi nàng đã từng ở Phượng Ngự Sơn, ngay cả hoa cỏ trước sân cũng không khác biệt.
Nàng thấy sư phụ mở cửa, nhưng không cả liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức đóng ngay cửa lại.
Bởi vì không biết nàng, cho nên mới không thích nàng như vậy. Đường Táo tự an ủi mình.
Đường Táo đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đến gắt gao, trong lòng ủy khuất, nhưng không khóc.
Tìm được sư phụ, nàng đã rất vui mừng, Tuy rằng sư phụ không biết nàng, nhưng đây không phải là điều trọng yếu, chỉ cần nhìn thấy sư phụ là được.
Chân có chút đau, sư phụ không cho nàng đi vào, nàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Đường Táo cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống dựa người vào cửa.
Mệt mỏi quá.
Đã là buổi tối, ánh trăng đã lên cao, Đường Táo chống cằm nhìn bóng đêm, trên người vừa lạnh lại vừa đói. Đã trễ thế này, chắc sư phụ đã đi ngủ, chắc phải chờ tới sáng ngày mai nàng mới thấy được sư phụ.
Trong lòng Đường Táo vui mừng, thân thể cũng đã rất mệt mỏi, liền bất giác ngủ thật say.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa chợt mở ra.
Còn chưa đi sao?
Trọng Vũ nhìn ŧıểυ cô nương đang ngủ dựa vào cửa, hắn có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ chắc là lâu như vậy, bên ngoài cũng không thấy có động tĩnh gì, chắc là đã rời đi rồi. Nhưng trong lòng lại có điều gì đó không yên tâm, ở trên giường khó ngủ lăn qua lộn lại, lúc này mới quyết định ra nhìn một cái.
Hắn tinh tế đánh giá ŧıểυ cô nương trên mặt đất, một thân váy xanh có chút bẩn, nhưng vẫn có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là người bình thường, vóc dáng nhỏ xinh như vậy, cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, sao có thể tự dưng xuất hiện ở nơi này được?
Tính tình hắn xưa nay luôn lạnh lùng, không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay đêm đã khuya, nếu nàng ở ngoài cửa nhà mình mà xảy ra chuyện gì… Trọng Vũ ảo não nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới ôm lấy nàng vào nhà.
Hắn chưa từng ôm qua nữ tử, cũng không biết được thân mình của ŧıểυ cô nương này lại yêu kiều nhỏ nhắn đến thế, ôm cũng không tốn quá nhiều sức. Trọng Vũ cúi đầu nhìn, thấy nàng ngủ say, im lặng tựa vào ngực mình, nhu thuận cực kỳ.
Giống như một con mèo nhỏ.
ŧıểυ cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, mặt mày như tranh vẽ, bộ dáng này cũng không tồi.
Chỉ là… mùi hương trên người nàng, rất quen thuộc. Trọng Vũ giật mình, nghĩ thế nào cũng không ra, không do dự nữa, đem nàng ôm vào phòng.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, bây giờ nàng ngủ ở gian phòng của mình, hắn liền chỉ có thể đi thư phòng để ngủ. Trọng Vũ đem người đặt xuống giường, nhưng không ngờ người đang ngủ say như thế lại gắt gao ôm lấy cổ hắn, làm cách nào cũng không chịu buông ra.
Hắn nhận thấy điều khác thường, liền nhìn thoáng qua.
Tỉnh rồi? Một đôi con ngươi ngập nước to tròn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hơi hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, bộ dáng của thực là chói mắt.
Hắn lập tức nhìn đến ngây người.
“Sư phụ…” Đường Táo nở nụ cười, theo thói quen cọ cọ trong lòng ngực hắn, trong lòng vui mừng: Nàng biết sư phụ sẽ không để nàng ở bên ngoài mà.
Trọng Vũ thấy thế lập tức quay về sắc mặt lạnh lùng, đem người trong ngức ném lên giường, nhíu mày muốn rời đi. Nhưng vừa quay đầu, áo choàng liền bị kéo lấy. Trọng Vũ quay lại nhìn, thấy ŧıểυ cô nương đang ngồi trên giường tội nghiệp nhìn mình, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo choàng của hắn, hình như là dùng quá sức, mu bàn tay hơi xánh lên.
“Buông tay!” Âm thanh Trọng Vũ không hờn giận nói.
Đau? Trọng Vũ sửng sốt, lúc này mới chú ý tới vết máu trên váy của nàng, tuy nói ŧıểυ cô nương này có chút đáng ghét, nhưng dù sao cũng là do hắn đưa về.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ thấy thế ngữ khí cũng ôn hòa đi một chút: “Làm sao bị thương?”
Như là sợ hắn sẽ đi mất, ŧıểυ cô nương do dự một chút, mới buông tay nắm lấy áo hắn ra, áo choàng bị vò nát, nàng ngượng ngùng nhìn hắn một cái, rồi sau đó chậm rãi cúi đầu đem váy mình vén lên.
Trọng Vũ lúc này mới thấy không ổn, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng cũng đã không kịp.
Hắn sống một mình cho tới nay, tất nhiên không tiếp xúc qua nử tử, hiện giờ thấy nàng không e dè đem váy mình vén lên, lộ ra hai bàn chân trắng nõn, da thịt mềm mại, nhưng hai đầu gối của nàng lại ứ đọng máu, nhìn chói mắt vô cùng.
Chắc là rất đau, ŧıểυ cô nương nhìn qua nũng nịu như vậy, nhưng không có khóc.
Chỉ là…
Hắn đau lòng cái gì? Trọng Vũ thấy mình có chút không thích hợp, xoay người đi ra ngoài.
“Sư phụ!” Đường Táo sốt ruột, hô to một tiếng.
Bước chân của hắn hơi dừng lại một chút, không quay đầu lại, âm sắc trầm thấp nói: “Ta đi lấy dược.”
Vừa nghe thấy hóa ra là đi lấy dược chứ không phải là không quan tâm đến nàng nữa, Đường Táo thở ra một hơi. Nàng nhìn đầu gối của mình, hiện giờ cảm thấy đau vô cùng, nàng nhíu mày, nhưng nhớ tới sư phụ, lập tức giãn ra.
Trọng Vũ rất nhanh liền quay trở lại, hắn cầm một chai dược và một chậu nước tới. Đầu tiên là cẩn thận thay nàng lau miệng vết thương, lần đầu chiếu cố người khác như vậy, lực đa͙σ trên tay cũng không biết là nặng hay nhẹ, ŧıểυ cô nương đau đớn nhíu mày, nhưng không nói một câu.
Giống như… cũng không đến nỗi yếu ớt mấy, Trọng Vũ thầm nghĩ.
“Sư phụ.” Đường Táo nhìn sư phụ thay nàng bôi thuốc, ánh mắt lập tức dịu dàng, nàng muốn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng sư phụ đã không biết mình, nàng sợ hắn sinh khí.
“Đã nói đừng gọi ta là sư phụ nữa.” Động tác trên tay Trọng Vũ dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt nàng có chút nước mắt, nhất thời mềm lòng: “… Gọi ta là Trọng Vũ là được.”
Đường Táo do dự, nhẹ lắc đầu: “Đồ nhi không dám.” Sư phụ chính là sư phụ, nàng làm sao có thể trực tiếp gọi tên của hắn được?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Quật cường như vậy, Trọng Vũ có chút bất đắc dĩ, trời đã khuya, liền chuẩn bị rời đi, nào biết ŧıểυ cô nương trên giường lại đưa tay túm lấy áo choàng của hắn.
“Lại làm sao vậy?”
Khuôn mặt Đường Táo có chút hồng, nhìn cực kỳ đẹp mắt, nàng mở to hai mắt, thanh âm mỏng manh nói: “Đồ nhi đói.” Một ngày không ăn gì, bụng nàng đã đói meo cả rồi.
Thấy nàng như thế, Trọng Vũ liền đi xuống bếp nàng một chút đồ ăn cho nàng.
Trước nay đều là nàng chuẩn bị cơm cho sư phụ, hiện giờ lại đổi ngược lại, tâm tình Đường Táo lập tức kích động không thôi, tuy rằng chỉ là cơm canh đơn giản, cũng làm cho nàng cảm thấy như đang được ăn sơn vị hải sản.
Chỉ là..
Không có hương vị.
Đường Táo cắn một miếng, phát hiện một chút hương vị cũng không có, nàng ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt sư phụ lạnh lùng, liền không dám nói gì, đem đồ ăn nuốt xuống. Nơi này chỉ có một mình sư phụ, đồ ăn này, tất nhiên là sư phụ làm. Ở bên cạnh sư phụ ba năm, nàng biết, sư phụ chỉ thích ăn, không thích làm.
Đồ sư phụ làm, có thành cái gì nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Đường Táo ăn rất ngon.
Dược đã bôi, ăn đã no, Trọng Vũ hít vào một hơi, lúc này mới đứng dậy. Đường Táo tất nhiên là luyến tiếc hắn, thật vất vả mới tìm được sư phụ, sao nàng bỏ được.
Như nhìn thấu tâm tư của nàng, mặt Trọng Vũ không chút thay đổi nói với nàng: “Không còn sớm nữa, ngươi mau đi nghỉ đi, sớm sáng ngày mai liền đi đi.” Hắn thấy nàng đáng thương, mới thu lưu nàng một đêm, hiện giờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Đường Táo vừa định nói mình sẽ không dời đi, nhưng sư phụ cũng đã bước ra ngoài.
Nàng ngơ ngác nhìn cửa phòng đã đóng, sau đó im lặng nằm xuống. Cái chăn, cái gối, tất cả đều là mùi hương của sư phụ, hiện giờ sư phụ không nhớ ra nàng, tất nhiên sẽ không cùng nàng ngủ chung một giường, Đường Táo cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, ôm chăn gối của sư phụ tiến vào mộng đẹp.
Mệt mỏi cả một ngày, Đường Táo cũng đã có chút không chịu nổi, vừa chìm vào giấc ngủ, nàng mơ thấy sư phụ….
“Sư phụ!” Đường Táo tỉnh lại, nàng đưa tay sờ mặt mình, phát hiện trên mặt đều là nước mắt,Đường Táo hít sâu một hơi, nhìn chung quanh bốn phía.
Tâm tình dần dần bình phục, Đường Táo thấy trời chưa sáng, liền định ngủ tiếp.
Chỉ là… y phục của nàng bị bẩn rồi. Đường Táo phát sầu.
Đường Táo nhìn váy bẩn của mình, bộ dáng như vậy, trách không được sư phụ không thích nàng. Đường Táo nhìn ngăn quần áo của sư phụ, sư phụ sống một mình, tất nhiên không có quần áo thích hợp với nàng, nàng suy nghĩ, vẫn là tìm lấy một cái áo choàng mặc vào.
Sư phụ cao hơn nàng rất nhiều, nhưng giờ không có cách nào khác, chỉ chấp nhận mặc như vậy một phen. Xong mọi việc trời cũng đã hửng sáng, Đường Táo rửa mặt chải đầu, sau đó liền đi xuống phòng bếp, nàng biết sư phụ thích đồ ăn ngon, nếu nàng làm đồ ăn ngon cho sư phụ, sư phụ chắc là sẽ không đuổi nàng đi nữa.
Chuyện đầu tiên khi Trọng Vũ tỉnh lại là đi xem gian phòng cách vách.
Hắn thấy cánh cửa hơi mở, nghĩ chắc là ŧıểυ cô nương hôm qua đã đi rồi, thở dài một hơi, nhưng trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.
Vừa bước vào cửa, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Quần áo bị vứt lộn xộn trên mặt đất, cái váy màu xanh, còn có… cái yếm màu đào.
Này…. Mặt Trọng Vũ có chút nóng lên.
Nghe được bên phòng bếp có động tĩnh, Trọng Vũ nghĩ cũng không muốn nghĩ liền bước qua đó, nhìn hình ảnh trước mặt, lại làm cho hắn được mở rộng tầm mắt….
Hắn nhìn ŧıểυ cô nương đang mặc áo choàng của mình, hai người bọn họ vóc người khác nhau quá lớn, mặc như vậy, áo choàng bị phủ xuống mặt đất, ống tay áo lại vén lên cao, lộ ra hai bàn tay mềm mại trắng nõn, hiện giờ đang bận rộn nấu ăn.
Nàng không đi.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Còn mặc cả y phục của mình.
Hắn tức giận, nhưng hình ảnh trước mắt này lại làm cho hắn tức giận cũng không dám nữa, ngược lại… cảm thấy một trận may mắn.
Nhưng sao lại may mắn? May mắn khi nàng không đi? Ánh mắt Trọng Vũ biến sắc, trong đầu suy nghĩ: ŧıểυ cô nương này đáng ghét như vậy, chẳng qua mới chỉ mới gặp ngày hôm qua.
Trọng Vũ đang thất thần, liền thấy ŧıểυ cô nương kia quay đầu lại nhìn mình, một đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, thấy hắn đến đây, lập tức dừng mọi việc trong tay lại chạy về phía hắn. Áo choàng quá dài, chạy nhanh như vậy liền bị vấp phải, Trọng Vũ nhìn mà bối rối không thôi, trong lòng réo lên, lập tức đưa tay ôm lấy nàng.
Ôm một phát vào lòng.
Hương vị trên người ŧıểυ cô nương này thật ngọt ngào mê người.
Rõ ràng là sắp ngã xuống, nhưng ŧıểυ cô nương trong ngực một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, lại còn ở trong ngực hắn cười “khanh khách” không ngừng.
“Ngươi…” Trọng Vũ muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy cảm giác ở trong lòng bàn tay có chút không đúng lắm, hắn nhíu mày lại nhéo nhéo, phát hiện ở chỗ đó mềm mại ngoài dự liệu của hắn.
Làm như nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện tay hắn đang đặt trước ngực của ŧıểυ cô nương đó, như vậy cái là hắn nắm…
Vừa nghĩ tới một mớ hỗn độn trong phòng vừa rồi, hắn nháy mắt liền ý thức được.
—- bên trong nàng không mặc cái gì cả, mà hắn còn cư nhiên sờ soạng.