Sư phụ muốn hôn nàng, nàng không cự tuyệt, nhưng không ngờ cả người sư phụ lại leo lên người nàng.
Đường Táo lúc này mới cuống.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn thuyết phục chính mình, hiện giờ cùng sư phụ thân thiết như vậy, về sau sẽ không thể tái giá được. Mọi cô nương gia đều hy vọng có được một lang quân như ý, nàng tuy là ŧıểυ táo yêu nho nhỏ, hiện giờ ước mộng tu tiên sợ là không được, bất quá thời điểm này, nàng cực kỳ hâm mộ các nữ tử nhân gian có thể cùng người mình yêu sống đến bạch đầu giai lão.
Chỉ là Đường Táo hiểu được, hâm mộ vẫn chỉ là hâm mộ, trong lòng nàng không có nam tử nào khác, mọi chuyện đến lấy sư phụ làm trước, hiện giờ sư phụ muốn hôn nàng, nàng không thể cự tuyệt.
Nàng giúp sư phụ làm chuyện đó, mà lại ở chung giường với sư phụ ba năm, vốn đã sớm không phải là cô nương trong sạch rồi. Tuy chỉ có hạ giới mới có thế, nhưng nàng cảm thấy được, nếu thật sự phải lập gia đình, tất nhiên thân mình phải trong sạch. Nàng cùng sư phụ tuy rằng không có… nhưng cũng không sai biệt lắm.
Nếu không lấy chồng, nếu có thể làm cho sư phụ vui vẻ một chút, chẳng phải rất tốt sao.
Đường Táo do dự một chút, đưa tay ra ôm lấy sư phụ. Ở trong lòng nàng, sư phụ là người mà nàng thủy chung nhất, nếu có một ngày, tâm tình của sư phụ đến, muốn kết hôn với sư nương, vậy nàng sẽ tìm cơ hội để quay về Phượng Ngự Sơn, dốc lòng tu hành, khi đó bên người sư phụ có sư nương chiếu cố, cũng không giữ nàng lại nữa.
Nghĩ như thế, trong lòng Đường Táo không khỏi có chút chua xót, theo bản năng nhắm mặt lại, không muốn sư phụ thấy được ánh mắt nàng —- vạn nhất khóc, sư phụ lại không vui.
Trọng Vũ không ngờ ŧıểυ đồ nhi lại nhu thuận như vậy, cúi người nhìn bên dưới, thấy nàng đầu tóc rối tung, như một mớ hỗn độn, nguyên là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhưng lại nhiều ra thêm được một chút quyến rũ, hai má ửng hồng, bộ dáng này thật muốn làm người ta khi dễ.
Ánh mắt của hắn chậm rãi hạ xuống, ŧıểυ đồ nhi hồng nhuận đẹp mắt, cổ họng vừa động, liền hôn xuống. Vốn đang định hỏi trong lòng nàng có chịu hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là nàng nguyện ý. Trong lòng hắn vui mừng nói không ra lời, thầm nghĩ sẽ hôn nàng nhẹ nhàng.
Sẽ không làm cái gì khác.
Tuy rằng là hôn nhẹ, không làm gì khác, nhưng toàn bộ mặt của ŧıểυ đồ nhi đều bị hắn hôn qua, cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi của nàng, quấn quýt cùng một chỗ. Một hồi lâu sau, ŧıểυ đồ nhi liền kêu ra tiếng, Trọng Vũ nghe được tâm đều nhũn ra, hắn chuyển qua người nàng, một chút lại một chút, bên tai là tiếng thở dốc dồn dập của ŧıểυ đồ nhi.
Đường Táo chuẩn bị kỹ càng, nhưng hôm nay hôn lâu như vậy, nàng có chút không chịu nổi. Cả người sư phụ đều nằm lên người mình, Đường Táo sắp không thở nổi, người bắt đầu nóng lên. Chỉ là… chỉ dưới của nàng đụng phải cái vật kí, đọc qua bản thoại, nàng tất nhiên biết cái đó…
Nếu sư phụ phải làm, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Khó có được khi ŧıểυ đồ nhi ngoan ngoãn như thế, lấy tình tình của Trọng Vũ, tất nhiên là được một bước lại muốn tiến thêm một tấc, hảo hảo khi dễ một phen. Bất quá, như nghĩ tới điều gì, Trọng Vũ nhẹ nhàng nhìn ánh mắt của ŧıểυ đồ nhi, thanh âm khàn khàn nói: “Để về sau thành thân…”
Nghe thế, con ngươi của Đường Táo trong phút chốc mở to, chống lại ánh mắt cực nóng của sư phụ, sắc mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi… không lấy chồng.” Nàng cùng sư phụ đã sớm như vậy, đã sớm tính đến việc không lập gia đình rồi.
Trọng Vũ nhất thời ngẩn ra: Không lấy chồng, vậy hắn lấy ai?
Tuy rằng Ma giới không để ý đến mấy cái này, nhưng ŧıểυ đồ nhi không giống vậy. Hắn đau nàng, cưng chiều nàng, nửa điểm đều không muốn nàng chịu ỉu khuất, hắn yêu nàng, khi dễ nàng, cùng nàng làm một chút chuyện thân mật, nhưng cũng không phải là con người bạc tình bạc nghĩa.
Hắn lấy nàng, sẽ cho nàng danh phận, làm cho nàng đường đường chính chính ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng hôm nay ŧıểυ đồ nhi lại nói… Không lấy chồng.
Trọng Vũ không hôn nàng nữa, từ trên người nàng đứng xuống, cánh tay đưa ra ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Hồ nháo, tại sao có thể không lấy chồng?” Nàng nguyện ý cùng hắn thân cận, biết được ý vị là như thế nào, hắn nghĩ là ŧıểυ đồ nhi đã hiểu được lòng hắn, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo không biết suy nghĩ ở trong lòng của sư phụ, thấp giọng quật cường nói: “Đồ nhi không được phép gả đi, sư phụ người nói như vậy.” Rõ ràng hôn nàng ôm nàng rồi, lại nghiêm trang cùng nàng thương lượng việc xuất giá, quả thực là quá khi dễ người.
Dù sao cũng là sư phụ, Đường Táo không dám nói gì. Nàng tưởng rằng sư phụ luyến tiếc nàng lập gia đình, ít nhất… còn có luyến tiếc.
Cùng ŧıểυ đồ nhi sống chung ba năm, Trọng Vũ tất nhiên biết ŧıểυ đồ nhi sẽ không nói trái lương tâm, hiện giờ nói như vậy, lại còn nói hai lần, có thể thấy được là đã hạ quyết tâm. Hắn đau nàng là một chuyện, nhưng đại sự này, sao nàng có thể hồ nháo như vậy?
Nếu nàng đồng ý, lúc đó nếu hắn không nhịn được, cùng nàng thân mật, cũng có suy nghĩ.
Nhưng nàng lại cố tình ngầm đồng ý, cũng không muốn gả cho hắn?
Không muốn sao? Trọng Vũ không biết, hắn chỉ biết là, bên người ŧıểυ đồ nhi không có nam tử khác, tuy nói rằng có tiếp xúc qua Mộ Hành cùng Tư Trúc, nhưng ŧıểυ đồ nhi chỉ coi bọn họ là bằng hữu, tuyệt đối không có những ý nghĩ khác.
ŧıểυ đồ nhi rất quật cường, Trọng Vũ lại không dám trách móc nàng quá nặng nề, tức giận trên người dần dần vơi đi, chỉ đưa tay lên vuốt ve mặt nàng, giọng êm ái nói: “Nếu như vẫn còn ngại, vậy để vài năm nữa cũng có thể, bất quá…về sau không được nói không gả chồng.”
Trọng Vũ hắn lần đầu tiên thích một ŧıểυ cô nương như vậy, sao lại nỡ cự tuyệt hắn.
Đường Táo cắn môi, im lặng như sư phụ nói, nhất thời trong lòng ủy khuất, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Sư phụ, không cần miễn cưỡng đồ nhi, được không?”
Miễn cưỡng? Gả cho hắn là miễn cưỡng?
Trọng Vũ vốn có chút tức giận rồi, hiện giờ trong lòng bùng lên như lửa lớn, tính tình hắn đến hiện giờ đã tốt lên rất nhiều so với ngày trước, nhưng trong lòng vẫn muốn làm theo ý mình, thấy ŧıểυ đồ nhi cự tuyệt ba lần như vậy, lửa giận nhất thời bùng phát.
“Vi sư là sư phụ ngươi, ngươi thân là đồ nhi, phải nghe theo lời vi sư nói.”
Thật lâu sau, Đường Táo từ trong lòng ngực hắn đứng lên, nhận thấy được động tác của nàng, Trọng Vũ ngẩn ra một hồi, rồi vội đưa tay ra ôm lấy nàng, nhưng Đường Táo rất nhanh đứng dậy khỏi giường, một câu cũng chưa nói, cũng không quay đầu lại, bất chấp chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tưởng rằng ŧıểυ đồ nhi đã hiểu được tâm ý của hắn, hiện giờ lai thành hắn không hiểu chuyện này ra sao.
Vì cái gì mà không muốn? Còn có nam tử nào khác tốt hơn hắn sao? Trong lòng Trọng Vũ căm giận.
Đường Táo ra khỏi cửa, nhịn không được khóc thành tiếng, nước mắt thi nhau lạch cạch rơi xuống, ŧıểυ cô nương xinh đẹp như vậy, chỉ yên lặng đứng đấy chảy nước mắt, cũng làm cho người khác thật đau lòng.
Nàng không rõ ý của sư phụ, rõ ràng nàng quyết định không lấy chồng, vẫn ở bên cạnh sư phụ, cho đến lúc sư phụ cưới sư nương, sao tự dưng sư phụ lại bắt nàng phải lập gia đình?
Hiện tại không phải sư phụ rất thích nàng sao? Như thế nào tự dưng lại muốn bỏ nàng?
Đường Táo giương mắt lên, nhìn hoa cỏ trong khách điếm, nhớ tới lúc ở trong Ma cung, nàng mỗi ngày đều vì sư phụ mà làm rất nhiều mỹ vị. Thời gian ba năm trôi qua, đối với sư phụ mà nói, chẳng qua chỉ là cái chớp mắt trong mấy vạn năm, với nàng mà nói, cũng là thời gian không quá dài.
Sau đó gặp được sư phụ, nàng mới biết được, có người thương yêu cảm giác lại tốt như vậy. Nàng ỷ lại sư phụ, nghĩ muốn được ở bên cạnh sư phụ cả đời, lúc biết hắn là ma, cũng không nói gì, chỉ dứt khoát buông tha cho giấc mộng tu tiên của mình, cam tâm tình nguyện làm một cái đuôi ở bên cạnh hắn.
Có sư phụ, những thứ khác nàng đều không cần.
Nếu là trước đây, sư phụ nói cái gì, nàng liền đáp ứng, nhưng việc ngày hôm nay, nàng không làm được.
—- Nàng không nghĩ như vậy.
Sư phụ hy vọng nàng như vậy, là đã chán ghét nàng rồi sao? Dù sao… cũng đã ba năm.
Đưỡng Táo càng nghĩ càng khóc, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, nàng không biết là vì cái gì, trong lòng cảm thấy ủy khuất rất nhiều. Trong viện không có người, nàng lẳng lặng đứng đó trong chốc lát, liền ngồi xổm xuống, đem mặt dấu vào trong tay….
Hồi lâu nghe được tiếng bước chân, Đường Táo tưởng sư phụ đi ra, vội vàng cuống quýt lấy ống tay áo lau nước mắt — sư phụ không thích nàng khóc.
“Như thế nào lại ngồi ở đây?” Người đó mở miệng trước, rồi sau đó vươn cánh tay ra xoa đầu anngf, thấp giọng khẽ cười, nói: “… ŧıểυ nấm lùn.”
Đường Táo ngẩn ra, hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lúc này Mộ Hành mới để ý thấy ánh mắt của Đường Táo hồng hồng, nghĩ chắc là ngồi đây khóc rồi. Hắn ho nhẹ một tiếng, xấu hổ cười, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, thanh âm ôn hòa đi rất nhiều: “Làm sao lại khóc? Ai khi dễ ngươi?”
Đường Táo cụp mắt xuống, không nói gì.
Không nói hắn cũng biết. Mộ Hành nhíu mày, vị sư phụ hỉ nộ vô thường kia của nàng lại khi dễ nàng như vậy, hiện giờ khóc cũng là điều bình thường.
“Ta đã nói rồi, theo ta đi Thường Vũ Sơn, như vậy sẽ không có ai bắt nạt ngươi nữa.”
Lúc trước hắn bị giam ở địa lao Ma cung, nếu không phải ŧıểυ Táo này vụng trộm thả hắn ra ngoài, chỉ sợ đã sớm mất mạng. Mộ Hành hắn cho tới bây giờ đều rất có tâm, hắn thiếu nàng một phần nhân tình lớn như vậy, tất nhiên muốn giúp nàng hoàn thành giấc mộng tu tiên. Hắn tặng nàng ngọc hoa tai, nghĩ thầm rằng nàng sẽ không ngốc nghếch ở lại bên đại ma đầu kia quá lâu, sẽ đến Thường Vũ Sơn bái sư tu luyện thật tốt.
Chỉ là….
Lúc ngọc hoa tai được người ta đưa tới, nói là một ŧıểυ cô nương, trong lòng hắn lúc đấy còn rất vui vẻ, nghĩ: Quả táo này xem ra cũng không ngốc.
Lòng hắn tràn đầy vui mừng đi ra ngoài, lại nhìn thấy gì? Không phải nàng, là nàng đã đem hoa tai của mình cho người khác.
Mộ Hành hắn cũng có chút được hâm mộ ở Thường Vũ Sơn, ngoài đại sư huynh ra, ít nhất còn có các sư huynh đệ tử khác quý mến hắn. Thế mà ŧıểυ Táo này lại không tán thưởng hắn như vậy.
Cuối cùng cũng là do hắn mềm lòng nên thu lưu lại cây đào và cây trúc kia, cho bọn họ lưu lại Thường Vũ Sơn, hơn nữa còn chiếu cố thêm. Cũng may hai người này phẩm tính không tồi, sư phụ nói bọn họ có thiên phú, liền nhận làm môn hạ, chở thành sư đệ và sư muội của hắn.
Bọn họ dọc theo hơi thở của Tư Trúc tìm đến đây, lại khéo đụng phải nàng, trong lòng hắn kích động không thôi, nhưng còn có chuyện, cũng không thể cùng nàng nói chuyện được. Vừa rồi đi ngang qua, thấy nàng ngồi một mình trên mặt đất, liền không kiềm chế được, vẫn là đi đến nói chuyện cùng nàng.
Nàng sẽ không biết, hắn sẽ tức giận, lại càng không biết, hắn tức giận vì cái gì.
Không lương tâm. Trong lòng Mộ Hành thầm nhỏ giọng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Ta có sư phụ.” Đường Táo thấp giọng nói.
Mở miệng ra là sư phụ, Mộ Hành sớm biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được hừ một tiếng, rồi sau đó đưa tay ra búng cái trán của nàng, cả giận nói: “Khăng khăng một mực.” Khi dễ nàng như vậy, mà trong lòng vẫn còn cất chứa sư phụ, không phải ngốc thì chính là ngu xuẩn — ngu không ai bằng!
Trong lòng Mộ Hành tức giận, cũng không hỏi vì sao nàng khóc, chỉ nói: “Ngươi đã nói với sư phụ Ma tôn kia của ngươi cứu Tư Trúc chưa?” Dù sao cũng là sư đệ hắn, hắn cũng không thể mặc kệ được, tất nhiên là hy vọng một ngày nào đó hắn có thể khỏe hẳn.
Nói như thế, trong lòng Đường Táo lại khổ sở, nói: “Sư phụ nói, độc trên người Tư Trúc không phải là độc xà bình thường… hắn cũng không có biện pháp.”
“Ngươi tin như vậy? Vậy là bỏ qua không cứu?”
Trọng Vũ là Ma tôn, tu vi sư sao thì mọi người đều biết, thế nhưng không giải được độc xà? Quả thực là vớ vẩn, bất quá thấy chết mà không cứu là bản tính của ma, nghĩ như thế cũng thấy bình thường.
Đường Táo không thích người khác nói sư phụ như vậy, trên mặt có chút hờn giận, đứng dậy muốn đi.
Biết mình đã nói sai, Mộ Hành đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Tức giận cái gì, lời ta nói cũng đúng sự thật thôi.”
Đường Táo đưa tay rút về, nhìn Mộ Hành, thần sắc kiên định nói: “Sư phụ ta chưa bao giờ lừa gạt ta, Mộ Hành, ta coi ngươi là bằng hữu, nếu ngươi nói sư phụ ta như vậy, ta…ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Mộ Hành tức giận, tức giận đến nỗi không nói lên lời, lông mày đều dựng ngược cả lên. Hắn sợ ŧıểυ Táo khó xử, nên mới không nói thân phận của đại ma đầu kia cho đại sư huynh biết, trong lòng hắn đã rất áy náy rồi, nhưng ŧıểυ Táo này lại không có lương tâm như vậy.
Mộ Hành nhíu mày, xoay người bước đi.
Đường Táo chợt nhận ra lời nói của mình hơi quá, nhưng xuất phát từ bản năng, nàng không cho phép ai nói xấu sư phụ như vậy cả.
Đường Táo cúi đầu. Quên đi, tức giận thì tức giận, dù sao… nàng chắc chắn cũng sẽ không đi Thường Vũ Sơn.
—- về sau khi sư phụ không cần nàng nữa, nàng chỉ có thể một mình quay về Phượng Ngự Sơn mà thôi.
Từ ngày xung đột với sư phụ, Đường Táo vì xấu hổ nên tới ở căn phòng cách vách, cùng Đào Đào bầu bạn.
Đường Táo xưa nay da mặt đều mỏng, vẫn chờ sư phụ đến nói chuyện cùng nàng, thoáng một cái đã ba ngày, trong lòng nàng bắt đầu thấy sợ. Sư phụ chưa tới tìm nàng, chính là… Nếu nàng chủ động đi tìm sư phụ, vạn nhất sư phụ lại nói chuyện lập gia đình, vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Táo rơi vào thế khó xử.
Trừ bỏ chuyện này, việc gì nàng cũng đáp ứng sư phụ, cho dù mỗi ngày phải giúp sư phụ làm cái việc ấy, nàng cũng nguyện ý.
Đào Đào trước đến nay đều rất thông minh, làm sao không phát hiện ra sự khác thường của hai thầy trò, nàng biết rõ tính tình của Đường Táo, rất dễ bị người khác khi dễ, nếu Đường Táo cúi đầu trước, chỉ sợ lần sau vẫn sẽ bị bắt nạt — đây là điều mà nàng không muốn.
Xuất phát từ tâm tư, nàng không hi vọng ŧıểυ Táo ngốc nghếch như vậy.
Lại là một ngày mới, Đường Táo đứng lên, dùng đồ ăn sáng xong liền muốn đi xem Tư Trúc, nếu có thể nhìn thấy được sư phụ, là điều không thể tốt hơn.
Đường Táo biết đã nhiều ngày nay đều là Mộ Tiêu Thâm canh chừng cho Tư Trúc, đi vào đến cửa, thấy không có động tĩnh gì, liền gõ cửa vài cái.
Bên trong không có Tiêu Mộ Thâm, mà chỉ có Bích Dung. Bích Dung nghe thấy thanh âm ở bên ngoài, liền biết là Đường Táo, nhất thời trong đầu nảy ra một ý niệm.
Ngày ấy trong lúc vô tình nghe được Mộ Hành cùng Đường Táo nói chuyện với nhau, biết nam tử áo bào trắng kia là Ma tôn của Ma Giới.
Người của Ma tôn thường cướp bảo vật của Thường Vũ Sơn, chiếm lấy tất cả, lần đó Mộ Hành lẻn vào Ma Giới, chính là việc này. Ở trong tiềm thức cảu nàng, người của Ma Giới đều hung ác cực kỳ, may mà bọn họ là tiên nhân, không ngoan độc như vậy. Mà nhìn Đường Táo vô tư như này, lại cả sư phụ của nàng ta, cũng không phải là người lương thiện gì.
Giả dạng làm một người lương thiện đơn thuần như vậy, ý muốn dụ dỗ đại sư huynh của nàng, nàng không thể thờ ơ.
—- trước mắt là một cơ hội rất tốt.
Dù sao cũng là một cô nương mười tám tuổi, nàng từ nhỏ tu tiên ở Thường Vũ Sơn, cũng nhận hết mọi sự bảo hộ và cưng chiều, chưa bao giờ chém giết yêu quái, nhất thời trong lòng có chút hoảng. Nàng do dự một chút, bước nhanh đến bên tháp, nhìn Tư Trúc đang nhắm mắt ngủ trên giường, lúc này mới đọc chú ngữ, đem bùa chú trên người hắn giải trừ.
Làm xong đâu đó, mới nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cửa phòng mở ra, Đường Táo nghi hoặc tiến vào, phát hiện bên trong không có ai. Bất quá cũng đúng, Tiêu Mộ Thâm kia đã canh chừng vài ngày, dù sao cũng là phàm thai, tất nhiên là phải nghỉ ngơi.
Đường Táo không nghĩ nhiều, đi qua nhìn Tư Trúc ngủ trên giường. Dung nhan vẫn tuấn tú như lúc ban đầu, chỉ là nhìn tái nhợt đi rất nhiều so với hôm qua. Tiêu Mộ Thâm dùng pháp thuật tạm thời ngăn cản độc tố trên người hắn, nhưng cũng không có cách nào chữa khỏi.
Tuy sư phụ không nói rõ ràng, nhưng theo như sư phụ nói, liền biết xà yêu làm Tư Trúc tổn thương, cũng không phải là xà yêu bình thường.
Lãi nghĩ tới sư phụ, Đường Táo không khỏi hoảng hốt. Bỗng nhiên người đang nằm trên giường mở mắt, Đường Táo tưởng bùa chú mất hiệu lực, đang muốn thi triển, thấy hai tròng mắt Tư Trúc đen lại, không đỏ đậm giống như ngày ấy, liền không động thủ nữa.
“Tư Trúc?” Đường Táo cẩn thận gọi một tiếng.
Tư Trúc từ giường đứng lên, nhìn Đường Táo trước mặt, cười nhợt nhạt giống ngày xưa, nhìn kiểu cười quen thuộc này, Đường Táo vừa mừng vừa sợ, nhất thời đôi mắt sáng lên: “Ngươi… không có việc gì chứ?”
Quá mức ngoài ý muốn, Đường Táo đang vui mừng, nhưng lại không phát hiện thấy con ngươi Tư Trúc trong nháy mắt đang chuyển sang đỏ đậm, nhìn nàng rất hung ác. Động tác của hắn quá nhanh, phút chốc đã bắt được Đường Táo, đem nàng dồn đến góc.
Đường Táo nhất thời bối rối, vừa định thi triển pháp thuật, liền phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.
Tư Trúc nhìn nàng chằm chằm, ngay sau đó vùi đầu vào cần cổ nàng. Đường Táo muốn mở miệng kêu sư phụ, chỉ là chiếc răng bén ngọn kia cắn vào cổ nàng, nhất thời khí lực của nàng bị tiêu giảm, không phát ra được một chút âm thanh nào cả.
Đường Táo trợn tròn mắt, giờ phút này có thể cảm nhận được rõ ràng Tư Trúc đang hung hăng cắn cổ nàng.
Sắc mặt Đường Táo nháy mắt tái nhợt, đau đớn nhíu mày.