Nghe thế, Đường Táo chớp chớp mắt, nói: “Ta đương nhiên biết hắn là nam.” Sao sư phụ lại kỳ quái như vậy, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.
Trọng Vũ nhìn ŧıểυ đồ nhi trước mắt, thở dài một tiếng, cánh tay dài vươn ra, liền đem nàng ôn vào trong ngực.
Đường Táo có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng sư phụ, nàng duỗi tay túm lấy góc áo của sư phụ, năn nỉ: “Sư phụ, Tư Trúc và Đào Đào đều là bằng hữu tốt của đồ nhi, vẫn luôn sinh sống ở Phượng Ngự Sơn cùng nhau, hơn nữa Tư Trúc không nói được, nếu để Đào Đào ở lại đây mà đuổi hắn đi, người bảo hắn phải đi nơi nào chứ.”
Mới vừa rồi vô tình chọc phải chỗ đau của hắn, Đường Táo đã rất hối hận rồi, hiện giờ nói sẽ chiêu đãi bọn họ ở chỗ này, kết quả lại chỉ giữ Đào Đào ở lại, tính tình có tốt như nào đi chăng nữa cũng sẽ đều tức giận.
Phàm là nam nhân, Trọng Vũ đều không muốn ŧıểυ đồ nhi của hắn tiếp cận, hơn nữa dựa vào tình hình ngày hôm nay, nếu đem cây trúc kia ở lại, chỉ sợ ŧıểυ đồ nhi sẽ cả ngày chạy tới chỗ bọn họ, đến lúc đó…. Nữ nhân còn chưa tính, nếu là nam, hắn thật sự không nhịn được nổi.
Không được.
Đường Táo cúi đầu, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, tính tình sư phụ như thế nào, nàng cũng đều không tức giận, nhưng Đào Đào cùng Tư Trúc không giống nhau, bọn họ vất vả lắm mới tìm được mình….
“Rõ ràng sư phụ đã nói về sau nhất định sẽ sửa đổi tính tình, sẽ đối xử tốt với đồ nhi.” Đường Táo mở miệng. Lúc này tính ra vẫn chưa được một tháng, bộ dáng ngày xưa lại quay trở lại rồi.
Có lẽ là do thanh âm của ŧıểυ đồ nhi quá mức ủy khuất, Trọng Vũ nghe xong trong lòng có sự rung động, hắn nhìn vẻ mặt cô đơn thuần khiết của ŧıểυ đồ nhi, ngữ khí nhu hòa đi không ít: “Tức giận?”
Đường Táo lắc đầu, nàng nào dám?
Trọng Vũ duỗi tay nhéo mặt ŧıểυ đồ nhi một cái, hơi nâng mặt nàng lên để nàng nhìn chính mình, nhìn thấy hai con ngươi ngập nước của nàng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất/
“Vậy ngươi đáp ứng vi sư trước, về sau không được thường xuyên cùng bọn họ gặp mặt…. Đặc biệt là cây trúc kia.” Nếu hắn không đáp ứng nàng, chỉ sợ nàng sẽ khóc cho hắn nhìn, trước đó vài ngày mới nói phải đối xử với nàng thật tốt, thân là sư phụ, phải vì nàng là ngẫm, nói được phải làm được.
Tuy rằng trong lòng hắn đang rất không thoải mái!
Đây là… đáp ứng rồi? Ánh mắt Đường Táo sáng lên, liên tục gật đầu, chỉ cần sư phụ đồng ý để bọn Đào Đào lưu lại, những thứ khác đều nghe theo sư phụ.
“Sư phụ thật tốt.” Đường Táo cười đến vui vẻ.
Nhìn ŧıểυ đồ nhi vui vẻ, Trọng Vũ cũng cong môi theo, cố ý nói: “Vi sư tốt như vậy, không có gì thưởng cho vi sư sao?”
Thưởng sao? Đường Táo bỗng chốc ngây ngốc, quay đầu nhìn sư phụ, rồi sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh: “Sư phụ muốn ăn cái gì, đồ nhi liền đi làm ngay.” Sư phụ thích nhất là ăn nha.
Trọng Vũ: “……….”
“Sư phụ?”
Trọng Vũ hít một hơi thật sâu, để mặt mình sát vào mặt nàng một chút, nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Đường Táo, duỗi tay chỉ chỉ miệng mình, nói: “Thơm vi sư một cái.”
Thơm sư phụ? Đây là phần thưởng mà sư phụ muốn sao? Chỉ là… Đường Táo có chút do dự, theo lý thuyết thơm một cái cũng không có gì to tát cả, chỉ là nàng xem qua không ít sách, cô nương gia không thể tùy tiện thơm một nam tử được.
Sư phụ…. Sẽ không có quan hệ gì đi? Đường Táo suy nghĩ, đem môi mình tiến lại gần một chút, thật cẩn thận thơm lên mặt sư phụ một cái, sau đó nhanh chóng dời đi, từ trong ngực sư phụ đứng lên.
ŧıểυ cô nương giờ phút này còn đang thẹn thùng, cúi thấp đầu nói: “Đào Đào còn đang đợi ta, ta đi trước.”
“Ân, đi đi.” Khi nam nhân đã thỏa mãn rồi nói chuyện tương đối dễ.
Bất quá…..
Môi mềm thơm thơm của ŧıểυ đồ nhi không đụng vào môi hắn, làm Trọng Vũ có chút thất vọng, chỉ là…. Hôn mặt cũng không tồi. Trọng Vũ cười như xuân quang nở rộ, ánh mắt dừng ở trên người ŧıểυ đồ nhi đang đi xa dần kia, trong lòng suy tính—– nếu lần sau nàng có gì cần thỉnh cầu hắn, nhất định phải để nàng hôn môi.
……Người còn ở đây, chạy đâu cho thoát.
Mới vừa rồi ở trước mặt sư phụ còn ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy Tư Trúc và Đào Đào liền ném chuyện đó ra sau đầu. Thược Dược và Hải Đường là hai tỳ nữ mà Đường Táo nhận thức ngày đầu tiên ở đây, hiện giờ nàng mang theo hai người họ đi an bài chỗ ở.
Đào Đào ở Thanh Vân Các, Tư Trúc ở Ỷ Trúc Hiên, cùng giống với tên của hắn, hai nơi này gần nhau, chỉ là… cách nơi ở của sư phụ lại xa nhất.
Đương nhiên Đường Táo không cố ý nghĩ ra vấn đề này, hơn nữa từ trước đến nay không bao giờ sư phụ quản mấy việc lặt vặt này.
Tuy nói cùng nhau sống ở Phượng Ngự Sơn mười mấy năm, nhưng Đường Táo chưa bao giờ cùng Tư Trúc nói chuyện qua, tuy nhìn hắn cực kỳ ôn hòa, bình dị gần gũi, nhưng Đường Táo vẫn có chút không thích ứng kịp.
“Thật không nghĩ tới Đào Đào ngươi lại tu luyện thành hình người nhanh như vậy, để ta nhìn kỹ một cái xem, lớn lên cũng thật xinh đẹp.” Con ngươi Đường Táo tươi cười rạng rỡ, tính tế ngồi ở một bên đánh giá Đào Đào.
Tuy Đào Đào cũng là môt cô nương nhỏ xinh, nhưng ngồi cạnh bên Đường Táo, trông có vẻ gầy hơn một chút.
Hai trăm năm đa͙σ hạnh, hiện giờ tu luyện thành hình người, cũng coi như hiếm thấy. Đào Đào lại không ngốc, hiện giờ trên người ŧıểυ Táo ngốc nghếch này sợ rằng có không ít hơn hai nghìn năm đa͙σ hạnh, nàng không cần suy nghĩ cũng đoán được là do người nào làm, chẳng qua do Đường Táo quá ngốc nghếch, chỉ sợ ngay cả chính bản thân mình còn không biết đi.
Người nọ đối xử với ŧıểυ Táo quả nhiên rất tốt, chỉ là….
“Ta cùng với Tư Trúc tính toán một vài ngày nữa sẽ đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên. ŧıểυ Táo, không phải ngươi vẫn luôn muốn tu luyện thành tiên sao? Muốn đi cùng hay không?”
Thường Vũ Sơn? Đường Táo nghe có chút quen tai, nhưng vẫn mãi không nhớ ra, nghe xong Đào Đào nói, lập tức lắc đầu, cười cười nói: “Ta có sư phụ, sao có thể nhận thêm một người nữa làm sư phụ được?”Nàng có một sư phụ tốt như vậy là thấy đủ rồi.
Đào Đào xấu hổ ngẩn người,:”Cũng đúng, có sư phụ lợi hại như vậy rồi, nào còn dám tìm đến người khác.”
Vừa nói đến sư phụ, Đường Táo tức khắc cảm thấy có chút vinh dự, đích thực, sư phụ nàng rất lợi hại. Thời điểm Đường Táo nhớ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cầm lòng không được liền cong môi cười: “Sư phụ ta đương nhiên rất lợi hại rồi.”
ŧıểυ cô nương hai má ửng đỏ, một đôi mắt hạnh to tròn như khe suối nhỏ, nếu như ai không biết, còn tưởng rằng đang nói về người trong lòng. Tư Trúc lơ đãng liếc nhìn một cái, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lẳng lặng đứng.
Một thân buồn chán cùng Phù Yến chơi cờ, gương mặt Phù Yến banh đến gắt gao, quân cờ trong lòng bàn tay bởi vì dùng sức mà hơi hơi phiếm trắng.
Nói như thế nào cũng là một thân sư huynh đệ mấy vạn năm, vì một ŧıểυ cô nương, xứng đáng sao?
Bất quá….
“Sư huynh, hai người kia nhìn qua có chút cổ quái, huynh tính toán cho hai người họ ở lại chỗ này?” Ma cung ở phía trên vọng hải, hành tung bất định, hai người bọn họ lại có thể tìm tới đây. Thật là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Trọng Vũ vẫn đạm nhiên như không, xem cũng không thèm xem, chỉ liếc Phù Yến một cái, “Ngươi cho rằng ta suy nghĩ như vậy?” Nếu không phải sợ ŧıểυ đồ nhi của hắn không vui, hắn mới không thèm để hai người bọn họ lưu lại, nếu không phải như vậy, giờ phút này hẳn là hắn đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mà không phải nhàm chán cùng Phù Yến chơi cờ.
Thông minh như Phù Yến, tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói đó, thấy Trọng Vũ không vui, tâm tình đang buồn bực cũng thoáng chuyển biến tốt lên một chút, chơi cờ cũng trở nên vui sướиɠ hơn, hắn sờ sờ cằm, cố ý thở dài một hơi nói: “Mấy ngày gần đây chưa có thời gian gặp ŧıểυ Táo, đang rất nhớ nàng, cũng không biết nàng có nhớ đến ta hay không…”
“Bang!”
Lời còn chưa nói hết, liền có âm thanh đánh gãy lời hắn nói, Phù Yến chớp chớp mắt, nhất thời tâm tình sung sướиɠ không kiềm chế nổi, nhìn khuôn mặt xanh mét của sư huynh nhà mình, tiếp tục nói: “Sự việc lần trước ta nói, huynh suy nghĩ đến đâu rồi, như thế sẽ thân càng thêm thân, mà ta nhìn cũng không tồi.”
Lúc này Trọng Vũ mới giương mắt lên nhìn hắn, một đôi con ngươi âm trầm dọa người, lạnh lùng nói: “Mơ tưởng!”
Đem đồ nhi gả cho hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Phù Yến khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Dù sao ŧıểυ Táo cũng thích ta, ngày khác có người khác đến định chung thân, thì xem lúc đó ta xem huynh định làm gì bây giờ.”
ŧıểυ Táo thật sư thích Phù Yến, nghĩ đến đây, hắn hận không thể đem sư đệ sống sờ sờ trước mắt này bóp chết, nhưng nếu hắn thật sự làm vậy, chỉ sợ ŧıểυ đồ nhi sẽ quở trách hắn.
Phù Yến đáng chết! Trọng Vũ âm thầm mắng trong lòng một vạn lần.
Mấy ngày nay, hắn cố ý để Phù Yến công việc bù đầu, để hắn không còn thời gian thông đồng với ŧıểυ đồ nhi nữa, nhưng ŧıểυ đồ nhi vẫn thường xuyên nhắc tới hắn, trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm, “Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp được Phù Yến sư thúc”, “Phù Yến sư thúc cũng thích ăn cá, ngày khác nhất định phải làm cho hắn một bàn mới được”,…
Tuy rằng ŧıểυ đồ nhi luôn miệng nói chính mình ở trong lòng nàng là đệ nhất, nhưng nói đến cùng, chung quy vẫn đem hắn trở thành sư phụ mà kính trọng. Tưởng tượng đến cái từ “kính trọng” này, cả người Trọng Vũ đều không tốt.
Ngay từ đầu hắn hưởng thụ ŧıểυ đồ nhi ngoan ngoãn, nhưng hiện tại hắn càng thích ŧıểυ đồ nhi làm nũng với hắn hơn, có chút thời điểm hồ nháo cáu kỉnh cũng được, vừa lúc có thể cho hắn học thêm cách để sủng nàng.
“….Nàng sẽ không gả cho người khác.”
Nha, thông suốt? Phù Yến nhướng mày, ra vẻ nghi hoặc nói: “’Không gả cho người khác’, lời này là có ý gì, chẳng lẽ huynh đã sớm tìm một phu quân tốt cho ŧıểυ Táo. Để ta đoán xem, phải là dạng nam tử nào mà để huynh yên tâm giao phó cả đời nàng cho hắn như vậy….”
Sư đệ này của hắn có bao nhiêu hiểu biết hắn, chính mình cũng hiểu rõ hắn, trì độn như chính mình hiện giờ đã bắt đầu ý thức được, hắn mới không tin sư đệ này đứng xem lâu như vậy mà không biết.
Phù Yến yên tâm nhẹ nhõm thở dài một hơi, đem quân cờ cuối cùng trong tay đặt xuống, nếu không phải bởi vì ŧıểυ Táo làm nhiễu loạn tâm tư sư huynh, cờ này, sợ là hắn không thắng được.
“Sư huynh, ta biết rõ.” Lời nói của Phù Yến đã không còn vui giống như vừa rồi nữa, nghe rất nghiêm túc, bất quá ngay sau đó liền nói: “…. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao.”
Thanh âm của Phù Yến làm Trọng Vũ nghe xong muốn đánh người, nhưng mấy ngày gần đây tính tình của hắn đã thu liễm không ít, chút đây hắn vẫn có thể chịu đựng được. Trầm mặc một hồi lâu, mới gằn từng chữ: “Biết rồi thì cách nàng xa ra một chút.”
Phù Yến nghe thấy thế, nhún vai, “Ta không có biện pháp, ai bảo ŧıểυ Táo thích ta đâu.” Nói cứ như là hắn quấn lấy ŧıểυ cô nương gia nhà người ta không bằng vậy, oan uổng chết hắn mất.
“Ngươi…..” Trọng Vũ không thể nhịn được nữa, một thân muốn bóp chết người lại phát tác.
“Phù Yến sư thúc!” Đường Táo vừa tiến đến, không ngửi được mùi giương cung bạt kiếm bên trong điện, nhưng lại nhìn thấy Phù Yến một thân áo bào đầu tiên, lâu rồi không thấy, nàng có chút nhớ nha, lập tức chạy đến trước người Phù Yến sư thúc, ngửa đầu nói: “Phù Yến sư thúc đang cùng sư phụ chơi cờ sao?”
Nói xong, Đường Táo thoáng nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười nhìn Phù Yến, nói: “Phù Yến sư thúc lại thắng, thật là lợi hại.”
Lại…… Thắng! Trọng Vũ sống sờ sờ phía sau đem quân cờ trong tay hóa thành bột phấn.
Phù Yến vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy quân cờ trong tay sư huynh nhà mình, ánh mắt sư huynh lạnh thấu xương, dường như đang nói với hắn: Nếu không đi, đây sẽ là kết cục của ngươi!
Lấy tính tình của sư huynh mà nói, đây không phải là nói giỡn đâu. Phù Yến tức khắc cảm thấy lạnh toát cả người, mỉm cười nhìn ŧıểυ cô nương trước mắt, một đôi mắt hẹp dài thần sắc ôn hòa nói: “Sư phụ ngươi đang cùng ta đàm luận chút chuyện về việc hôn nhân, hiện giờ đã bàn xong rồi, ta đi trước.”
Vị nam nhân nào đó thật đáng sợ, hắn vẫn là nên thức thời tránh trước một bước.
Đường Táo không hiểu ra sao nhìn Phù Yến sư thúcđang vội vàng rời đi, hồi ức tính tế nhớ lại lời sư thúc vừa nói, mới quay đầu lại nhìn sư phụ, do dự hỏi: “Sư phụ, người… muốn cưới sư nương sao?”