Đường Táo thấy tình huống không ổn, đang định chạy trốn, đột nhiên một đa͙σ ánh sáng thoáng hiện, đem thân thể nàng cuộn chặt lại. Lúc sau liền bị một cỗ thế lực lôi kéo đi đến bên giường, trời đất đột nhiên quay cuồng, thân thể nho nhỏ của Đường Táo liền “Đông” một cái ngã xuống giường, cái ót không cẩn thận đập vào mép giường.
“Ngô….. Đau.” Đường Táo đau đến mức nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ nhắn thấp thỏm lẩm bẩm một tiếng, môi chu lên nhìn ủy khuất cực kì.
Hơi thở nam nhân tới gần, làm Đường Táo cảm thấy được một tia ấm áp đến lạ thường, thoáng chốc ngước đôi mắt to lên xem, lại đụng phải đôi con ngươi đen như mực kia…. Loại ánh mắt này quá quen thuộc.
______ là muốn ăn nàng.
Tuyệt, không, che, dấu!
Đường Táo sống ở chỗ này mười ba năm, mới đầu cái gì cũng không biết, ba lần bốn lượt thiếu chết nữa là bị ăn tươi nuốt sống, may là vận khí của nàng tốt mới bảo toàn được cái mạng nhỏ này, một thời gian sau cũng không dám đi ra ngoài nữa, ngày ngày ngu ngơ tại rừng đào, cũng may có Đào Đào làm bạn, nàng cũng không cảm thấy quá tịch mịch.
“Đừng…. Đừng ăn ta.”
Đường Táo vốn là một quả táo, trên người tự nhiên có một mùi thơm tự nhiên mát lành của hương táo, hiện giờ hắn đang ở gần như vậy, hương vị thấm lòng người này càng thêm rõ ràng. Vóc người nàng nhỏ xinh, lại là một ŧıểυ cô nương mới mười ba, mười bốn tuổi, hiện giờ một đôi mắt nước mắt lưng tròng đang yếu mềm nhìn hắn, cảm giác được vài phần nhu nhược, đáng yêu.
Nếu là trước kia, Trọng Vũ tất nhiên sẽ không cùng một ŧıểυ yêu so đo, chỉ là vừa rồi…..
Tẩy tẩy, chà chà, xát xát, lại còn sờ sờ, liếʍ liếʍ…. Hắn sống lâu như vậy, cái đãi ngộ này, vẫn là lần đầu tiên.
Ánh mắt Trọng Vũ thấp thoáng ý cười, thân thủ nhanh nhẹn vuốt qua một sợ tóc đen của thiếu nữ trên giường, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác có vài phần phong lưu ngả ngớn, bất quá hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, cử chỉ như vậy càng quyến rũ lòng người.
“Nếu ta không ăn ngươi, chẳng lẽ là ngươi ăn ta?” ŧıểυ táo yêu này lá gan cũng quá lớn đi.
Đường Táo ngay tức khắc hối hận không kịp, ão não cúi thấp đầu, vươn đôi bàn tay trẵng nõn túm lấy ống tay áo của nam nhân bên cạnh: “Ta sai rồi….”
Nàng không nên nhất thời mềm lòng mà đưa hắn về đây!
Trọng Vũ hừ lạnh một tiếng, cười như không cười, tay trái nhéo nhéo cái cằm của nàng, tới gần nói: “Ta đang rất đói bụng…. Nếu ta không ăn ngươi, ngươi có cái gì lấp đầy bụng ta sao?”
Một đĩa bánh hoa quế, một đĩa bánh phù dung được đặt lên trên bàn, rồi sau đó là một chén canh hoa sen nóng hổi, phía trên điểm xuyết chút hạt sen, hương thơm thoảng thoảng chóp mũi, ánh sáng mê người, lúc ăn hương thơm càng lan tỏa, vị thơm ngon lưu mãi ở trong miệng.
Từ mười ba năm trước quyết định sống ở đây, Đường Táo liền lấy các loại hoa cỏ làm thức ăn, dùng hoa cỏ nấu nướng ra các loại đồ ăn mỹ vị.
Bình thường Đường Táo không có việc gì làm, liền nghiên cứu chuyện bếp núc, đến giờ cũng coi như đây là sở trường của nàng đi.
Ngay giờ phút này……
“Có rượu không?” Nam tử mở miệng nói.
Đường Táo nghe vậy, vội vàng gật đầu, từ phòng bếp lấy ra một bình đào hoa nhưỡng, đem bầu rượu đến, lại thêm một cái chén sứ bằng ngọc. Nàng cúi đầu rót rượu, bộ dáng cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, chẳng qua nam nhân bên cạnh thật quá đáng sợ, tay không khống chế được run rẫy một chút…. May mắn không tràn ra ngoài, ngực Đường Táo phập phồng lúc lên lúc xuống, rót xong rượu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhìn động tác cẩn thận tỉ mỉ của ŧıểυ cô nương bên cạnh, tâm tình Trọng Vũ sung sướиɠ một hồi, cong môi cười nói: “Nhìn qua ngu si, nhưng thật ra trù nghệ cũng không tồi.”
Đường Táo bất mãn, nói thầm: Nếu không như vậy, chỉ sợ rằng hiện tại nam nhân này không phải là đang ăn canh hoa sen, mà là nàng.
Ăn đồ của nàng làm, Đường Táo lấy lại được một chút tự tin, mang khẩu khí không tốt giương mắt qua nhìn hắn: “Nếu ngon thì nhanh ăn đi, ăn xong liền đi đi.”
Trọng Vũ nghe vậy, buông thìa trong tay xuống, giương mắt lên liếc nàng một cái, đến lông mi cũng không thèm chớp lấy một cái, âm thanh vô lại nói: “Ta có nói…. Sẽ đi sao?”
Đường Táo sửng sốt, ngay lập tức bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nói không rõ ràng, “Ngươi ngươi ngươi…”
Trọng Vũ tiếp tục động tác, nhướng mày, ý bảo nàng nói tiếp.
“Ta…” Đường Táo nhíu mày, rồi sau đó căm hận dậm dậm chân, vẻ mặt đưa đám nói. “Ta đi bắt một con cá, về hầm canh cho ngươi uống để bồi bổ thân mình.”
Có lẽ đáp án này hài lòng hắn, Trọng Vũ nghe xong, thản nhiên cười, ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa bên cạnh, tự nhiên gắp một miếng bánh phù dung, cắn một ngụm, mới từ từ nói: “Đi đi.”
Đường Táo tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, chân bước nhanh ra khỏi phòng.
Nói thật, trong lòng Đường Táo đang rất bực mình, nếu không phải tài nghệ nấu nướng của nàng tạm được, sợ rằng chính mình giờ phút này đang bị cái tên siêu cấp mặt dày kia ăn rồi.
Tưởng rằng vận khí của mình tốt mới nhặt được một bảo bối như vậy, sớm trợ giúp nàng tu luyện thành tiên, lại không ngờ rước phải một đại phiền toái… hiện tại xem ra, mình lúc nào cũng trong tình trạng bị ăn ngay tức khắc. Tuy rằng nam nhân này đang bị trọng thương, nhưng pháp thuật lại lợi hại hơn nàng rất nhiều, mấy ŧıểυ yêu ở Phượng Ngự Sơn này nàng còn đánh không lại, nếu lấy cứng đối cứng, chỉ sợ mình cũng không phải là trái cây lót dạ của hắn.
Đường Táo thở dài một hơi, nàng phải nghĩ ra một biện pháp mới được.
Mặt trời đã dần dần chìm xuống đáy hồ, Đường Táo đứng tại chỗ, trong tay cầm theo một rổ trúc, âm thầm quyết định một việc.
Đào Đào đã nói qua với nàng, nấm phía sườn núi bên kia hồ tuyệt đối không được ăn, nếu ăn vào, cái mạng nhỏ này khó mà giữ được. Đường Táo rất yêu quý tính mạng của mình, đương nhiên sẽ ghi nhớ điều này thật sâu, hiện giờ nghĩ đến… có lẽ đây là một biện pháp để bảo vệ mình.
Suốt nửa canh giờ, Đường Táo liền hái hơn phân nửa giỏ nấm, những cây nấm này bộ dáng thật đẹp mắt, nếu không phải Đào Đào từng nói qua với nàng, chỉ sợ nàng đã sớm nhổ chúng về nấu canh uống rồi. Đường Táo nhìn cây nấm nhỏ trong lòng bàn tay, lại nhớ tới nam nhân đang ở trong phòng của mình kia, thở dài một hơi, nhíu nhíu mày tự mình lẩm bẩm: Ta cũng không có ý muốn hại ngươi đâu, chỉ là.. chỉ là ai kêu ngươi muốn ăn ta cơ chứ.
________Đợi người nọ ăn xong bát canh hoa sen, nếu còn đói, chắc chắn là muốn ăn nàng.
Đường Táo đem cây nấm cuối cùng bỏ vào rổ, sau đó đứng dậy đi về phía rừng đào. Chỉ có điều trong chốc lát, liền cảm giác được phía sau có một chút động tĩnh rất nhỏ, Đường Táo liền đề cao cảnh giác, bước chân bước nhanh hơn, đi đến ngoài rừng đào, mới nghe được phía sau truyền đến một âm thanh.
“Cuối cùng hôm nay ta đã tóm được ngươi, xem ngươi chạy trốn đi đâu!”
Là cây nhãn yêu.
Nghe thấy vậy, trái tim nhỏ bé của Đường Táo đập “lộp bộp” một tiếng, liền cất bước bỏ chạy, thế nhưng công phu này không thoát được nhãn yêu, nhãn yêu kia một bước ngăn cản trước người nàng, muốn túm chặt lấy quần áo nàng đem nàng khiêng lên trên vai. Nhãn yêu này nói thế nào thì cũng đã có hơn năm trăm năm đa͙σ hạnh, lần trước may mắn thoát ra được từ trong tay hắn đã vô cùng may mắn rồi, hiện giờ lại bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, làm sao mà thoát được.
Đường Táo trong lòng lấy một hơi thật sâu, ôm thật chặt rổ nấm vào ngực, cúi đầu hung hăng cắn lên cánh tay của nhãn yêu, nghe được hắn kêu rên lên một tiếng, tay bị đau buông nàng ra, nàng liền liên tục lảo đảo lùi về sau vài bước.
Lùi về phía sau đứng bất động, lúc này Đường Táo mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nam tử đáng lẽ ra đang ngồi ở trong phòng uống canh hoa sen lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt liền mở to, kinh ngạc “A!” một tiếng.
Trọng Vũ đưa tay lên chọc chọc đầu nàng, dường như không có việc gì thản nhiên nói: “Bất quá chỉ là một con ŧıểυ yêu, sợ cái gì?”
___ ___ bị ăn mất đấy, nàng đương nhiên là rất sợ hãi rồi.
Đường Táo vừa định mở miệng phản bác, liền thấy nam tử bên cạnh lông mi giật giật…. Thật sự là lông mi giật giật thật đó, rồi nàng nghẹn họng nhìn trân trối sự việc xảy ra…. Cây nhãn yêu bấy lâu nay rất kiêu ngạo liền bị đánh trở về nguyên hình, ầm ầm ngã xuống đất.
Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, nội tâm Đường Táo kinh ngạc đến cực điểm, ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, một lần nữa quay đầu sang nhìn nam tử bên cạnh tỉ mỉ đánh giá lại một phen.
Trọng Vũ nhìn Đường Táo đang ngây ngốc nhìn mình, vừa rồi ăn no uống đủ, tất nhiên giờ phút này tâm trạng đang rất tốt, liền phất tay, hứng thú nhìn nàng, nhìn thấy rổ nấm nàng đang ôm chặt trong ngực, cười cười nói: “Nấm này nhìn mới mẻ đấy, chuẩn bị hầm canh nấm cho ta uống sao?”
Đường Táo: “….” Nàng cảm thấy cái chuyện nấu canh nấm này cần phải bàn bạc kĩ một phen mới được.
Chỉ thất thần một chút, nam nhân bên cạnh đã tiêu sái sải bước đi vào trong rừng đào, Đường Táo tự nhủ lòng mình thật lâu, mới đem toàn bộ nấm trong rổ ném đi hết, rồi sau đó bước nhanh đi theo.
Nam tử này tuy rằng là nàng nhặt được, nàng nghĩ muốn ăn tu vi của hắn, nhưng nhìn tình hình trước mắt diễn ra vừa rồi, Đường Táo cảm thấy nam nhân này tuyệt đối không hề đơn giản.
Một thân áo bào trắng;
Pháp thuật cao cường;
Linh khí mười phần….
Con ngươi Đường Táo sáng ngời, đáp án trong lòng ngay tức khắc tự phá kén mà chui ra. Vì thế liền không một chút nghĩ ngợi, lập tức ném giỏ trúc trong tay xuống, chạy lên lôi kéo ống tay áo nam tử.
Trọng Vũ dừng bước chân, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, thần sắc bối rối.
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Đường Táo nói xong liền quỳ xuống cúi đầu.
Trọng Vũ nhướng mày, dung nhan tuấn tú không nhìn ra được cảm xúc gì, chẳng qua để Đường Táo nắm góc áo của hắn một lúc, không nhanh không chậm nói: “Ta không thu đồ đệ.”
Tâm nguyện lớn nhất của Đường Táo chính là sớm ngày tu luyện thành tiên, hiện giờ làm sao có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy được, nàng một lần nữa lại túm lấy ống tay áo của nam nhân trước mặt, thái độ chân thành ngẩng đầu, nói: “Tiên quân, nếu người thu nhận ta làm đồ đệ, nhất định ngày ngày ta sẽ nấu mọi mỹ vị hiếu kính ngài.”
Thái độ vừa rồi của hắn, chứng tỏ cực kỳ hài lòng với trù nghệ của nàng.
Trọng Vũ nhấp máy môi, lại không nói chuyện, hắn lặng lặng cúi đầu nhìn ŧıểυ cô nương đang cúi đầu quỳ bên dưới, nhìn đỉnh đầu của nàng một cái, như có suy nghĩ gì đó sờ sờ cằm. Đường Táo thấy cơ hội chuyển biến tốt hơn một chút, ánh mắt lập tức phát sáng, nói: “Đồ nhi còn rất nhiều bình rượu hoa đào nhưỡng trân quý, tất cả đều hiếu kính sư phụ, được không?”
Táo yêu này tuy rằng tu vi còn thấp, nhưng được cái làm đồ ăn lại cực kì hợp với sở thích của hắn, nếu mỗi ngày có thể ăn nhiều món ngon như vậy, bên cạnh hắn lại có thêm một đầu bếp… không đúng, có thêm một đồ nhi cũng không tệ.
Chính là…. Con mắt của ŧıểυ yêu này làm sao có thể nhận ra mình là tiên quân? Trọng Vũ cong môi cười.
Thấy hắn cười, Đường Táo liền ngọt ngào gọi một tiếng, “Sư phụ.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.” Đường Táo vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên quần áo, rồi sau đó lôi kéo ống tay áo của Trọng Vũ, động tác vô cùng thân thiết.
Đường Táo cười đến ngu đần, Trọng Vũ bất đắc dĩ xoa xoa cái trán của nàng, lại nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của nàng không biết sao lại xuất hiện một vệt máu, nhìn qua cực kỳ chướng mắt. Hắn xưa nay cực kì chướng mắt những vết máu đấy, vừa nhìn thấy, chứng cưỡng bách liền phát tác….
Trọng Vũ đem tay mở ra, chẳng qua chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua Đường Táo một cái, ngay sau đó, Đường táo liền cảm thấy cả thân người nóng lên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, đợi nàng phản ứng lại, mới phát hiện chính mình đã nằm trong lòng bàn tay của sư phụ.
“Sư phụ, người, người vì sao lại đem ta biến trở về nguyên hình a?” Tuy nói rằng nàng đã bái hắn làm sư, nhưng chính nàng không quên được, một khắc trước sư phụ còn muốn ăn nàng đấy.
Tuy nói rằng…. không có người tiên quân nào lại thích ăn một ŧıểυ yêu nhỏ bé như nàng.
Trọng Vũ nhìn ŧıểυ táo yêu đang ngây ngô trong lòng bàn tay mình, muốn ăn nàng ngay tức khắc, nhưng lại nghĩ ŧıểυ táo yêu còn nhỏ, dưỡng thêm mấy năm nữa, hương vị sẽ càng ngon hơn nữa…
Nếu không…. Chờ một chút?
Trọng Vũ nắm ŧıểυ táo yêu trong lòng bàn tay, rồi sau đó hơi há miệng ra ngậm lấy vào trong miệng.
Một cỗ ấm áp ẩm ướt thoáng chốc lan đến toàn thân, Đường Táo liền cảm thấy cả người đều như món bánh điểm tâm mềm mại, mùi canh hoa sen cùng mùi bánh hoa quế phù dung đều đang quanh quẩn quanh nàng…. Cũng đúng, sư phụ vừa mới ăn qua bánh hoa quế cùng canh hoa sen, trong miệng tất nhiên sẽ lưu lại hương vị này.
Bất quá --- -----
Ô ô
, hóa ra sư phụ thật sự muốn ăn nàng.
Tuy rằng bị ăn, nhưng Đường Táo cảm thấy, có thể được một tiên quân ăn, so với lúc nãy bị tên nhãn yêu kia ăn liền cảm thấy còn tốt hơn rất nhiều, nghĩ như vậy, trong lòng Đường Táo liền thấy thoải mái hơn một chút.
Đầu lưỡi mềm mãi đảo quanh thân mình nàng, nàng cảm thấy cả người có chút nóng lên, có chút kỳ quái, chính là …. Nàng không hề chán ghét.
Một lúc lâu sau, Trọng Vũ liền đem quả táo trong miệng phun tới lòng bàn tay, nhìn ŧıểυ táo yêu cả người sáng lấp lánh, mơ hồ còn phiếm một chút màu hồng nhạt, bộ dáng nhìn qua càng thêm khéo léo đáng yêu.
Nhìn thấy sư phụ ở trước mắt, Đường Táo kinh ngạc “A?” một tiếng.
“…. Đồ nhi ngoan, vi sư làm sao có thể ăn ngươi chứ.” Chờ thêm mấy năm nữa đi, dù sao….. hắn vẫn rất thích nàng làm cơm canh cho hắn ăn.
Đường Táo liền cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, quả táo tròn xoe lăn lộn trong lòng bàn tay của sư phụ mình, bộ dáng vui vẻ đến mức không kiềm chế nổi.