“Nghe nói, sau khi Chu Minh nghe được động tĩnh bên ngoài cung, hắn đã lên kế hoạch rời cung vào ban đêm, Quách Phóng dẫn một đội binh tiếp ứng bên ngoài. Nhưng, khi hai người vừa mới gặp nhau, đã bị Nhị hoàng tử dẫn cấm quân bao vây. Người của Chu Minh không dám động, Quách Phóng bị Chu Hi trảm dưới kiếm. Chu Minh tức giận, đâm thanh trường kiếm về phía ngực Chu Hi, cũng may, thị vệ phía sau nhanh tay lẹ mắt can thiệp, có chút tổn thương đến tim phổi, hiện tại đang nằm trong cung…”
Trên chiếc xe ngựa đang chạy về hướng Chiếu Ngục, Lâm Tĩnh nghiêm túc kể từng câu từng chữ giống như thuyết thư ngồi trong quán trà, kể chuyện cho cả trăm người nghe, còn hiện tại người ngồi trước mặt hắn chỉ có Lâm Ngọc, song, dường như nàng không chú ý lắng nghe lắm.
Lâm Tĩnh dừng lại, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lâm Ngọc đang thấp thỏm vén cửa sổ xe liên tục nhìn ra ngoài đường phố, hắn đá giày thêu của nàng: “Ta đang nói chuyện với muội đó, muội có nghe không?”
Quả nhiên Lâm Ngọc không nghe lọt tai câu nào, nàng quay đầu, mơ hồ “hả?”, sau đó có lẽ nàng không nhìn thấy biểu tình khó coi của Lâm Tĩnh, vội hỏi: “Ca, còn bao xa nữa?”
Hỏi xong, nàng lại muốn nhìn xuyên qua cửa sổ xem xe ngựa đi đến chỗ nào rồi, rõ ràng nàng không biết đường đi đến Chiếu Ngục, nhìn ra cửa thì có ích gì.
Lâm Tĩnh đè bàn tay đang dở cửa sổ của nàng, kéo người về ngồi lại chỗ cũ: “Cho dù muội có nóng lòng đến đâu thì xe ngựa cũng không bay được, muội ngồi yên đi, lắc qua lắc lại như đứa trẻ, đâu có giống người đã thành thân!”
Lâm Ngọc bị hắn mắng lập tức im miệng lại, nàng sờ tay nải mang cho Lý Hạc Minh đặt trên gối, dáng vẻ não nề.
Lâm Tĩnh thấy nàng như vậy, hắn cũng đau đầu theo. Khi Lâm Ngọc vừa mới gả cho Lý Hạc Minh, hắn còn lo lắng Lý Hạc Minh đối xử với nàng không tốt, nhưng hiện tại, hắn thấy Lý Hạc Minh nuôi Lâm Ngọc quá kỹ, đến nỗi không thể nói nặng lời được, chỉ mới nói nàng một câu, nàng đã im lặng, giống như cực kỳ ấm ức.
Lâm Tĩnh lắc đầu, thầm nghĩ: Thật sự giống như khi Mi An mang thai, vô cùng mỏng manh.
Nhưng suy cho cùng, nàng cũng là ŧıểυ muội hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, dỗ thì vẫn phải dỗ.
Hắn thở dài, nhẹ giọng: “Không cần lo cho hắn, nam nhân chỉ cần không chết thì vẫn sống tốt, muội tự lo cho mình đi, chỉ mới qua nửa tháng đã gầy thành như vậy, nếu để cha mẹ nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng đến độ nào!”
Lời này của Lâm Tĩnh vốn dĩ là nói bậy, trong thời gian này, hắn rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến Lý phủ, chẳng làm gì, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Ngọc một ngày ăn ba bữa cơm. Nếu trong bụng Lâm Ngọc không có được hai chén, hắn sẽ không nói tình hình của Lý Hạc Minh trong ngục cho nàng nghe, suốt mấy ngày qua, dáng người nàng còn đẫy đà hơn trước.
Lâm Ngọc nghe Lâm Tĩnh nói, nàng cúi đầu nhìn eo mình nói: “Gầy sao? Nhưng muội cảm thấy có hơi béo đó!”
Vì cơ thể Lâm Ngọc yếu ớt, nên cho dù nàng có béo hay gầy thì trong mắt Lâm Tĩnh đều là da bọc xương, không dư nỗi vài lượng thịt. Hắn nhìn theo tầm mắt nàng, nâng cây quạt lên chọc vào bụng, trợn mắt nói dối: “Gầy!”
Lâm Ngọc hất quạt hắn ra, không cho hắn chọc.
Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi Lâm Tĩnh: “Tẩu tẩu ở trong cung thế nào rồi?”
Nhắc đến Tần Mi An, thần sắc của Lâm Tĩnh thoáng nghiêm nghị: “Tỷ tỷ viết tin cho ta, nói Mi An ở trong cung rất tốt, chỉ là Hoàng thượng không chịu thả người!”
Lâm ngọc hỏi: “Hoàng thượng giữ tẩu trong cung là muốn khống chế Lâm gia chúng ta sao?”
Lâm Tĩnh nghe mấy chữ “Lâm gia chúng ta” thì thở dài: “Hoá ra muội còn nhớ mình là người của Lâm gia, ta còn tưởng trong lòng muội chỉ có mỗi mình Lý Hạc Minh!”
Lâm Ngọc nhẹ đá hắn: “Lại trêu muội, muội đang nói chính sự đấy!”
“Chẳng phải vừa rồi ta cũng nói chính sự với muội sao?” Lâm Tĩnh hỏi lại: “Muội chỉ lo nhìn ngoài cửa, có nghe ta nói gì đâu?”
Lâm Tĩnh thấy Lâm Ngọc chột dạ không nói gì nữa, lúc này mới hừ lạnh, tiếp tục nói: “Khi Mi An vào cung, ta luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng vẫn không biết nguyên nhân. Sau này, Sùng An Đế giam lỏng Lục hoàng tử trong cung ta mới hiểu ra. Hoàng thượng lớn tuổi, để giữ vững lãnh thổ, người cần phải lập Thái tử, song, dưới gối Hoàng thượng không có mấy ai, hiện giờ nɠɵạı trừ Lục hoàng tử thì chỉ có hài tử trong bụng tỷ tỷ mới có thể bước vào Đông Cung!”
Lâm Ngọc tiếp lời: “Nhưng phụ thân quyền cao chức trọng, môn sinh khắp thiên hạ, nếu tỷ tỷ thật sự hạ sinh hoàng tử, thì Hoàng thượng sẽ không cho phép nɠɵạı công làm Thái Bảo đương triều nữa. Cho nên Hoàng Thượng đang muốn ép cha về hưu?”
Lâm Tĩnh gật đầu: “Ừ, chỉ là cha đã sớm lường trước được cục diện tranh chấp của Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử hiện nay, thế cục chưa định, Lý Hạc Minh còn đang trong ngục, cho nên cha chưa thể lui về được, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, Mi An sẽ được thả ra!”
Lâm Tĩnh nói xong, lại thấy Lâm Ngọc lo lắng sốt ruột nhìn hắn, hắn khó hiểu sờ mặt mình: “Sao vậy? Mấy ngày nay ta bận tối tăm mặt mũi đến độ sắc mặt tiều tuỵ hay đã có nếp nhăn rồi?”
Lâm Ngọc chầm chậm lắc đầu: “Ca, tuy rằng lúc trước huynh thi khoa cử được vinh danh đầu bảng, nhưng đi đến được ngày hôm nay không thể thiếu sự giúp sức của cha, nếu cha lui về, huynh phải làm sao đây?”
Nàng thật lòng suy nghĩ cho hắn, song, Lâm Tĩnh lại nghiến răng nghiến lợi: “Thế nào? Đến cuối cùng, tất cả bá quan văn võ khắp triều trong mắt muội chỉ có Lý Hạc Minh là tự lực cánh sinh bò lên đến vị trí võ quan tứ phẩm thôi sao? Vị trí Hộ Bộ thị lang này của ta là giở trò bịp bợm, mua quan bán tước đúng không?”
Lâm Ngọc vô tội nói: “Muội chỉ đang lo lắng cho huynh, muội không hề nói vậy, tại sao huynh lại đổ oan cho muội?”
Bộ dạng này của nàng chỉ có Lý Hạc Minh mới có thể mắc mưu, Lâm Tĩnh vốn không dễ bị lừa. Hắn tức giận đẩy nàng, nhíu mày nói: “Đi xuống, đây là xe ngựa của Hộ Bộ thị lang ta, muội tự đi đến gặp tình lang tốt của muội đi!”
Lâm Ngọc không chịu xuống, nàng đưa tay bám vách thùng xe, rúc vào một góc, lầm bầm: “Thật nhỏ mọn!”