Được Hoàng Thượng tuyên triệu, khi Lâm Tĩnh đến đúng lúc gặp Lý Minh Hạc đứng ngoài điện đợi nội thị thông truyền. Tuy Lâm Tĩnh có rất nhiều bất mãn với hắn, nhưng Lý Hạc Minh quản lý Bắc Trấn Phủ Ti, làm việc đúng chức trách, nên khi gặp mặt vẫn giữ những lễ tiết cần phải có.
Lâm Tĩnh giơ hai tay hành lễ với hắn: “Lý đại nhân!”
Lý Hạc Minh quay đầu nhìn lại, cũng đáp lễ lại: “Lâm đại nhân!”
Không đợi cho hai người nhiều lời, nội thị bước ra từ trong diện, cúi đầu cung kính nói: “Hai vị đại nhân vào đi, Hoàng Thượng đang đợi!”
Đương kim Hoàng Thượng Sùng An Đế thượng vị có thể nói là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nói dễ nghe chút thì là vì thế cục nên không thể không dẫn binh đánh chiếm Đô Thành, nói khó nghe hơn chút thì là dấy binh tạo phản. Hoàng Đế tiền triều Minh Văn Đế chạy loạn bỏ cung, đến nay không rõ sống chết.
Năm đó, Sùng An Đế vào thành, hắn đã giết một đám võ tướng thề sống chết nguyện đi theo Minh Văn Đế, tha cho những thần tử nguyện quy thuận, Vương Thường Trung là văn thần của tiền triều được tha.
Nhưng, Hộ Bộ thị lang này an phận nhiều năm nay lại bị Cẩm Y Vệ tra ra tội danh tham nhũng.
Xưa nay, tham ô là tội lớn không thể xem nhẹ, Vương Thường Trung lại liên quan đến tiền triều, nên Sùng An Đế khó tránh khỏi đa nghi, hạ lệnh Lý Hạc Minh tống Vương Thường Trung vào nhà lao, tiến hành thẩm vấn. Đó cũng là lý do hôm nay Lý Hạc Minh đến.
Ở trong điện, Sùng An Đế ngồi trước án phê duyệt tấu chương, Lý Hạc Minh và Lâm Tĩnh cùng bước vào cửa, vén vạt áo quỳ xuống hành lễ.
Sùng An Đế không ngẩng đầu lên: “Được rồi, đứng lên đi, nói vào chính sự!”
Lý Hạc Minh và Lâm Tĩnh nghe xong đứng dậy, cúi đầu nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Sùng An Đế buông bút lông xuống, ném tấu chương qua một bên, liếc nhìn hai người, hỏi Lý Hạc Minh: “Vương Thường Trung lãnh án tử?”
Lý Hạc Minh đáp: “Vâng!”
“Nhận tội rồi?”
“Nhận rồi!”
Sùng An Đế mất kiên nhẫn nói: “Ngươi là ngựa sao? Đánh một roi mới chạy một bước. Nói rõ ra đi, vừa hay có Lâm thị lang ở đây, miễn cho người của Hộ Bộ không hiểu sự việc, suốt ngày lo lắng đề phòng phái người đến làm phiền trẫm!”
[Giải thích cho bạn nào không hiểu chỗ này, Lâm Tĩnh là hữu thị lang của Hộ Bộ, Vương Thường Trung là tả thị lang của Hộ Bộ, đều cùng làm trong Hộ Bộ. Nhiều tình tiết sau sẽ liên quan đến chức vụ này, để mọi người dễ hình dung]
Lâm Tĩnh nghe Lý Hạc Minh bị mắng, liền im lặng liếc nhìn hắn. Lý Hạc Minh vẫn giữ gương mặt vô cảm, biết nghe lời, nói: “Vi thần biết tội!”
Sùng An Đế nghi ngờ chuyện Vương Thường Trung tham ô là có liên quan đến tiền triều, quả thật hắn đoán không sai. Nửa canh giờ trước, Vương Thường Trung bị Cẩm Y Vệ nghiêm hình bức cung đã khai ra mục đích của số tiền tham nhũng, hắn đã dùng tiền đó âm thầm dưỡng ra một đám binh mã.
Sùng An Đế nghe Lý Hạc Minh nói đến chỗ này, vội lên tiếng hỏi: “Binh mã? Có phải là đám người bí mật vào thành bị Cẩm Y Vệ tra xét lúc trước không?”
“Đúng vậy.”
Sùng An Đế cười, hiểu ra vấn đề: “Lúc trước ta còn đang nghĩ những người đó từ đâu ra, hoá ra là có chuyện này. Vương Thường Trung này, Hộ Bộ thị lang tốt như vậy lại không làm, đi lấy tiền của trẫm nuôi binh, để làm gì? Chẳng lẽ còn trông cậy vào phế vật kia giết ta, sau đó nghênh đón Minh Văn về đăng vị sao?”
Lâm Tĩnh và Lý Hạc Minh nghe được lời này, lập tức quỳ xuống, Sùng An Đế giơ tay: “Đứng lên, tiếp tục nói!”
Vì vậy Lý Hạc Minh lại nói: “Theo lời khai của Vương Thường Trung, hiện giờ phản tặc không có hắn tiếp ứng, nên không có chỗ để đi, phần lớn đều ẩn nấp ở núi Linh Vân…”
Lâm Tĩnh nghe đến đây, đột nhiên quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Sùng An Đế thấy Lâm Tĩnh thất thố, liền hỏi: “Sao Lâm thị lang lại kinh ngạc đến vậy?”
Lâm Tĩnh vội vàng quỳ xuống: “Hôm nay, gia mẫu và ŧıểυ muội lên núi bái phật, hiện đang ở Linh Vân Tự!”
Lý Hạc Minh nghe vậy, giữa mày nhíu chặt nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh tiếp tục nói: “Vì tình thế cấp bách, mong Hoàng Thượng thứ tội, vi thần thỉnh xin Hoàng chấp thuận cho thần lên núi để ứng tiếp gia mẫu và ŧıểυ muội!”
“Ngươi lo lắng cho người nhà thì có tội gì!” Sùng An Đế nói: “Nhưng lúc này, nếu ngươi lên núi, sợ sẽ rút dây động rừng!”
Vừa dứt lời, Lý Hạc Minh liền vén vạt áo quỳ xuống, trầm giọng nói: “Thần nguyện thỉnh chỉ, lập tức lên núi truy quét phản tặc!”
Đuổi bắt tặc tử là chức trách của Cẩm Y Vệ, Sùng An Đế gật đầu: “Nếu đã như vậy, ngươi phải đảm bảo mẫu thân và lệnh muội của Lâm thị lang bình an!”
Lâm Tĩnh quỳ lạy sát đất: “Tạ chủ long ân!”
Lý Hạc Minh đáp: “Vâng!” Dứt lời, hắn lập tức ra ngoài cung phi lên lưng ngựa, chạy thẳng lên núi.
Khi Lâm Ngọc tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng đá lạnh lẽo, chật hẹp, trên mặt đất lót cỏ tranh khô.
Căn phòng đá này dựng tựa vào núi, không có cửa sổ, chỉ có cánh cửa gỗ cũ nát màu nâu, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khe hở, giống như lao ngục giam giữ phạm nhân. Lâm Ngọc đoán mình vẫn còn ở trên núi Linh Vân.
Quần áo trên người nàng nửa khô nửa ướt, tay chân lạnh lẽo, cổ họng khát khô, dạ dày trống rỗng, toàn thân không có nơi nào dễ chịu, cổ đau rát vì phong hàn, đầu óc mê man.
Nàng chống tay đứng lên, đột nhiên phát hiện đầu gối bên trái mình đau nhức vô cùng, hình như đã bị thương, thậm chí không thể đứng vững được. Nàng vén tà váy lên, đang định xem thương thế thế nào, thì cánh cửa trước mặt bị người ngoài mở ra.
Ánh sáng mạnh ập vào phòng, nàng vội buông góc váy, nhưng mảng da thịt trắng nõn trên đùi vẫn bị người kia nhìn thấy.
Người đến là một nam nhân xa lạ dáng vẻ bình thường, nàng nhìn hắn đề phòng, chân trái chạm nhẹ trên mặt đất, đùi phải gồng sức đứng dựa vào tường. Váy lụa màu thiên thanh bị ướt dán vào dáng người yểu điệu của nàng, khi nàng tựa vào tường, trông giống một cành sen duyên dáng yêu kiều.
Nam nhân vào cửa cẩn thận như kẻ trộm, dường như sợ người bên ngoài phát hiện. Hắn châm lửa ngọn đèn dầu trên tường, rồi đóng cửa lại, híp mắt hưng phấn nói: “Ôi cha! Lão tử còn tưởng mình nghe lầm, hoá ra ngươi tỉnh thật!”