Vì xót xa cho thân thể yếu ớt của Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh phải cắn răng nhẫn nại đến mức mồ hôi tuôn ra như tắm, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, không ngờ lại nhận một câu thế này.
Nàng nói hắn kiệt sức? Ý của nàng là trời sinh tính tình hắn lười biếng, nên làm chuyện phòng the cũng lười biếng nốt.
Động tác Lý Hạc Minh dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của Lâm Ngọc, sắc mặt không cảm xúc, cong môi cười lạnh, tiếng cười xen lẫn ý giễu cợt khiến Lâm Ngọc hoảng hốt.
Đột nhiên, nàng hiểu ra hình như mình nói sai rồi, trong chuyện phòng the mà lại nói phu quân mình bất lực, thân là thê tử càng không nên nói điều này. Nhưng nàng lại hơi khó hiểu, bởi vì nàng thật sự cảm thấy Lý Hạc Minh có chút…. lực bất tòng tâm thật.
Từ trước đến nay, Lâm Ngọc luôn quan tâm đến người khác, nàng nghĩ có lẽ nhiều ngày nay hắn làm việc mệt mỏi, nên ân cần nói: “Nếu chàng mệt rồi thì cũng không sao, đợi cho chàng khôi phục tinh lực rồi hôm khác chúng ta lại…a….”
Nàng nói còn chưa dứt lời, đột nhiên chiếc eo bị Lý Hạc Minh bóp mạnh kéo về phía trước, thân thể ngửa ra sau, cả người nằm trên bàn.
Lò lửa trong phòng từ từ ấm lên, dưới thân Lâm Ngọc có áo khoác lót, nên không lạnh lắm, chỉ là khi nhìn thấy biểu tình của Lý Hạc Minh, nàng có hơi sợ.
“Á…ư….” Làm sao Lâm Ngọc có thể chịu nổi, nàng lập tức cong lưng, cổ họng phát ra tiếng rên gần như nức nở.
Nước mắt tràn ra từ khóe mắt, chầm chậm chảy vào tóc mai đen nhánh. Lý Hạc Minh kiềm nén tiếng thở dốc, cúi người cắn môi nàng: “Lực như vậy đã đủ chưa?”
Lâm Ngọc đáng thương “ừm” một tiếng, cuối cùng cũng hiểu được lời nói kia của mình đã chọc giận hắn, nàng hôn ở khóe miệng hắn lấy lòng, nói: “Nhị Ca…ta không, ưm…. ta không nói….”
Lời nói hắn rất êm tai, nhưng lại không hề thương tiếc cho nàng, hắn giữ bắp đùi nàng, thúc vào bên trong thật mạnh.
Lâm Ngọc muốn hắn làm mạnh hơn một chút, nhưng lại không thể chịu được sức lực này của hắn, lúc hắn thọc vào rút ra, cái bàn rung lắc dữ dội, nàng khép đôi mắt ướt át lại, đê mê nhìn xà nhà đang đong đưa, muốn cầu xin hắn làm chậm một chút, nhưng lại không thể nói được câu hoàn chỉnh.
“Lý…ư…ưm….Nhị….a….Nhị Ca….”
Lý Hạc Minh biết nàng muốn nói cái gì nhưng lại làm ngơ như không nghe thấy, cắn răng, tận lực nắc, hắn đâm thật sâu, thật mạnh, Lâm Ngọc cảm thấy chỗ kia của mình dường như sắp bị hắn xuyên thủng.
Qua nửa nén hương, Lâm Ngọc lại bị Lý Hạc Minh “chơi” một lần nữa, thân thể sướиɠ đến cùng cực, nàng cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, cắn môi nức nở, vừa khóc vừa rên, không còn quan tâm đến việc hai người đang ở thư phòng nữa.
Nàng khóc sướt mướt, Lý Hạc Minh cũng không làm chậm lại, mà dường như còn muốn đâm cho nàng rơi nước mắt nhiều hơn, càng ngày càng mạnh.
dươиɠ ѵậŧ to lớn chen vào, dâm dịch ướt nhẹp không ngừng chảy ra từ chỗ giao hợp, Lý Hạc Minh đâm rất mạnh, dâm thủy bắn tung tóe khắp nơi, đùi nàng ướt, áo khoác dưới thân cũng ướt luôn.
Lý Hạc Minh bị nàng cắn đến mức muốn bắn ra, hắn không chịu nổi, đưa tay sờ đến chỗ hai người giao hợp, thở dồn dập, rồi kéo tay Lâm Ngọc đặt trên đầu gối cong của nàng, nói: “Giữ…”
Lâm Ngọc sững sờ, nhưng vẫn giữ đùi mình, mở rộng huyệt cho hắn chơi, ngoài miệng lại rên: “Ư…sắp rách rồi…”
Lý Hạc Minh xoa xoa cửa huyệt đang bị căng chặt, giọng khàn đặc: “Không rách đâu, nàng có thể nuốt hết được!”
Hắn nâng mông nàng lên, kéo ra ngoài mép bàn, bóp chặt mông đâm đến nơi sâu nhất rồi lại rút ra, giống như một con sói đang thời kỳ động dục, liên tục đâm vào cái động huyệt mềm mịn dưới thân.
Cao trào ập đến, nàng rêи ɾỉ co rút huyệt đạo, sống lưng căng cứng, tay không còn sức bấu víu áo khoác dưới thân, nhưng lại run rẩy nắm lấy cánh tay hắn.
Nàng lắc đầu muốn nói gì đó với Lý Hạc Minh, nhưng khi há miệng ra, ngoài tiếng nức nở và tiếng rêи ɾỉ ra, nàng không thể nói được gì. Lý Hạc Minh nhận thấy điều đó, hắn đưa tay xoa xoa hạt châu đang cương cứng của nàng, cúi người hỏi: “Có phải đang rất mắc ŧıểυ?”
Lâm Ngọc xấu hổ, nức nở “ừm” một tiếng, nhưng nào ngờ Lý Hạc Minh là tên xấu xa, sau khi nghe xong, không những hắn không dừng lại mà càng điên cuồng nắc mạnh, thậm chí còn duỗi tay đè bụng dưới của nàng.
Hắn cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ mình không ngừng ra vào cơ thể nàng, sau đó cúi đầu hôn giữa trán, bàn tay bên dưới tăng thêm lực, dụ dỗ nàng: “Nàng ŧıểυ ra đi, ŧıểυ lên người của ta!”
“Không..ưm….không…..aaaaaa” Lâm Ngọc khóc lóc kéo tay hắn ra, song, lại chẳng hề lay chuyển được đến hắn, thậm chí hắn còn đưa tay xoa xoa lỗ ŧıểυ trước cửa huyệt.