Lâm Ngọc không ngờ sẽ gặp Lý Hạc Minh ngoài Ngọ môn. Ứng Thiên Phủ lớn như vậy, mà mới mấy ngày nàng đã đụng mặt hắn đến hai lần, vận khí năm nay của nàng thật sự không được tốt lắm.
Tuy trong lòng buồn bực, nhưng Lâm Ngọc không thể hiện ra mặt, nàng khẽ mím môi, gật đầu: “Lý đại nhân!”
Ở đằng xa, một quan viên đi cùng với Lâm Tĩnh trông thấy Lâm Ngọc, liền đưa tay chỉ về phía nàng: “Lâm đại nhân, người đứng bên xe ngựa kia có phải lệnh muội không?”
Lâm Tĩnh quay đầu nhìn theo, hắn thấy Lý Hạc Minh mặc quan phục phi ngư ngồi trên con ngựa đen nhánh trước tiên, sau đó mới thấy Lâm Ngọc mỏng manh đứng cạnh xe ngựa.
Thấy vậy, Lâm Tĩnh nhíu mày tức giận, cái tên họ Lý này dừng chỗ nào lại không dừng, lại dừng ngay trước mặt ŧıểυ muội mình, hắn thấy mấy lời khó nghe ở Đô Thành này chưa đủ nhiều sao?
Lâm Tĩnh lập tức cáo biệt viên quan kia, bước nhanh về phía Lâm Ngọc, gọi lớn: “Thê Thê, qua đây!”
“Thê Thê” là nhũ danh của Lâm Ngọc. Khi còn nhỏ, Lâm Ngọc chọn đồ đoán tương lai, trên bàn đầy kinh thư bút mực nàng không hề động tới, lại nằng nặc đòi nhũ mẫu bế vào trong vườn, đưa tay bắt lấy lá ngô đồng xanh tươi, Lâm đại nhân liền lấy tên “Thê Thê” làm nhũ danh cho nàng.
*Thê Thê có nghĩa là xum xuê, um tùm.
Cỏ cây um tùm, nữ tử như hoa, ngụ ý mong nàng bình an khoẻ mạnh.
Lâm Ngọc nghe thấy Lâm Tĩnh gọi mình, định lấy cớ này cáo biệt Lý Hạc Minh, song, lời còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã nghe Lý Hạc Minh nhẩm lại bằng giọng điệu bình thản: “Thê Thê?”
Nhũ danh thân mật của nàng nào để cho người ngoài tuỳ ý gọi. nɠɵạı trừ cha, mẹ, huynh, tỷ ra, chưa từng có ai gọi Lâm Ngọc bằng hai chữ “Thê Thê” này cả. Lâm Tĩnh chỉ nhất thời nôn nóng nên mới thốt ra cái tên này ở ngoài đường.
Đột nhiên, Lâm Ngọc ngẩn ra, vành tai ửng đỏ. Nàng không ngờ Lý Hạc Minh lại không biết lễ tiết đến như vậy, khiến nàng vừa xấu hổ, vừa tức giận đến cùng cực, nàng mắng hắn không chút do dự: “Hỗn xược!”
Nhị ŧıểυ thư của Lâm gia giáo huấn nam nhân bên ngoài, giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc giống như giáo huấn gia nhân trong phủ.
Nhưng Lý Hạc Minh là Bắc Trấn Phủ Sử, cai quản Chiếu Ngục dính đầy máu. Từ trước đến nay chỉ có hắn nghiêm khắc trách mắng tội nhân, ở Đô Thành này không có mấy người dám lạnh giọng giáo huấn hắn.
Từ khi Lý Hạc Minh trở thành Bắc Trấn Phủ Sử đến nay, quan viên chết trong tay hắn nhiều vô kể. Nếu đắc tội với hắn, một khi bị hắn bắt được nhược điểm thì bị lột da róc xương trong Chiếu Ngục đã là nhẹ lắm rồi, chỉ sợ Bắc Trấn Phủ Sử hắn tra ra được chuyện gì dơ bẩn, đến lúc đó tội càng nặng thêm, chỉ có nước chém đầu.
Lâm Ngọc mắng xong, lập tức nhớ đến điều này. Nàng có chút hối hận, ánh mắt rũ xuống né tránh đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
Lý Hạc Minh không ngờ tới, bản thân mình chỉ thuận miệng gọi nhũ danh của nàng lại bị nàng lạnh giọng giáo huấn ngay trên đường không thương tiếc. Hắn liếc nàng một cái, rồi nhếch môi cười lạnh, không kiên nhẫn ở lại đây, tay kéo cương, quát “gia” một tiếng, sau đó rời đi.
Lâm Tĩnh bước nhanh đến trước mặt Lâm Ngọc, nàng gọi: “Ca ca!”
Lâm Tĩnh nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Lý Hạc Minh, nghiến răng nói: “Hắn nói gì với muội?”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Không nói gì cả!”
Lâm Tĩnh không tin: “Không nói gì, vậy hắn đến gần muội làm gì?”
“Thật sự không nói gì cả, chỉ là…” Lâm Ngọc lo lắng nói: “Chỉ là, vừa rồi hắn nghe huynh gọi nhũ danh của muội, không hiểu sao hắn lặp lại, muội nhất thời nóng giận đã mắng hắn một câu, sợ là hắn sẽ ghi hận trong lòng!”
Gọi nhũ danh không phải là lỗi lầm gì to tác, Lâm Ngọc thất lễ giáo huấn hắn cũng là vì bực bội chuyện từ hôn mà thôi.
Nhưng Lâm Tĩnh càng ngang ngược hơn nàng, hắn cả giận nói: “Hắn gọi nhũ danh của muội? Tên Lý Hạc Minh này, sao hắn dám? Không thân cũng chẳng quen, Thê Thê là tên hắn có thể gọi sao?”
Lâm Ngọc vội giơ tay che miệng hắn lại: “Ca ca! Huynh nhỏ tiếng một chút, khắp kinh thành này đều là tai mắt của hắn cả đấy!”
Lâm Tĩnh nghe những lời này liền cau mày trợn mắt, giọng nói truyền ta từ bàn tay Lâm Ngọc: “Nghe thấy thì sao, Lâm gia ta nhiều đời trong sạch, còn phải sợ Bắc Trấn Phủ Tư hắn điều tra sao?”
Lâm Ngọc bất đắc dĩ nói: “Ở Đô Thành không có, vậy những nhánh khác thì sao?”
Lâm Tĩnh giật mình, lúc này mới im lặng, nhưng thái độ của hắn vẫn rất bất mãn vì hành vi càn rõ của Lý Hạc Minh.
Lâm Ngọc thấy Lâm Tĩnh không nói nữa nên buông tay ra, trong lòng đang tính toán có nên cho hạ nhân đến cửa thỉnh tội hay không, để giải quyết êm đẹp chuyện này.
Lâm Tĩnh thấy biểu hiện của nàng thì đã biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn trầm giọng nói: “Nếu muội vì đại cục mà khom lưng cúi đầu với hắn, ta đánh gãy chân muội!”
Lâm Ngọc thở dài: “Huynh lại dọa muội, nɠɵạı trừ quân vương, trời đất ra, có khi nào muội chịu cúi đầu trước người khác đâu, huynh đừng khinh thường muội quá!”
Trước giờ, nàng làm việc luôn cân bằng lễ nghĩa, Lâm Tĩnh liếc nàng, không thèm tin nhưng cũng không vạch trần, hắn xoa tay áo: “Không nói đến hắn nữa, hôm nay sao muội lại đến đây đợi ta?”
Lâm Ngọc cười ngại ngùng: “Vừa rồi ở cửa hàng ngọc trâm, có một cây trâm hình dáng mới lạ, nhưng muội không mang đủ tiền!”
Lâm Tĩnh nhướng mày: “Ta biết ngay mà, không có chuyện nhờ vả, làm gì muội ân cần đến vậy!”
Lâm Ngọc cười rộ lên: “Ca ca, huynh đi mua với muội đi!”
Lâm Tĩnh hừ một tiếng, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Thị nữ của muội đâu? Không phải muội ra ngoài một mình đó chứ?”
“Trạch Lan giúp muội xếp hàng mua bánh đường rồi!”
Lâm Tĩnh nghe xong, vén màng xe ngựa lên nhìn vào trong, hắn thấy đồ ăn vặt chất đồng, liền nói: “Chẳng trách không đủ tiền!”
Nhưng Lâm Tĩnh thượng triều không mang theo tiền, hắn sờ soạng trên người cũng không lòi ra đồng nào.
Lâm Ngọc thấy vậy, có chút thất vọng nhìn hắn. Lâm Tĩnh bất đắc dĩ chìa hai tay: “Hết cách rồi, không có mang!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lâm đại nhân bị Hoàng Đế kéo đi nghị sự bây giờ mới từ từ đi ra. Lão chậm rãi đến chỗ hai người: “Các ngươi không về nhà đi, ở đây làm gì?”
Lão vừa hỏi xong, thì thấy đôi nhi tử hiếu thuận của mình quay đầu nhìn lão, ánh mắt kia dừng trên mặt lão một chút, sau đó dịch xuống dưới, nhìn chằm chằm vào túi tiền treo bên hông.