Lý Hạc Minh muốn Lâm Ngọc có đau thì cứ cắn hắn, nàng cũng không khách khí, há miệng cắn.
Đầu răng cắn lên đốt ngón tay, nhưng ngón tay hắn cứng như cục đá, còn làm răng nàng ê thêm.
Thứ vật kia của Lý Hạc Minh quá lớn, ŧıểυ huyệt Lâm Ngọc lại quá nhỏ, đau là điều đương nhiên. Vừa rồi nàng lại không nhìn thấy cây hàng của Lý Hạc Minh, nhưng sau khi “ăn” vào, nàng có thể cảm giác được kích cỡ của hắn không giống như gậy ngọc hắn mang đến. Mỗi khi Lý Hạc Minh đẩy vào, đều giống như một chiếc nút lớn cố bịt vào cổ bình rượu mềm ấm.
Bụng dưới nàng run lên, hai chân bất lực cuộn lại, miệng không ngừng rêи ɾỉ, tựa như sắp bị Lý Hạc Minh “đâm” đến chết.
Nhưng thực tế, Lý Hạc Minh chưa đâm mạnh, hắn lo lắng thân thể nàng không tốt, thậm chí còn chưa nhét hết dươиɠ ѵậŧ mình vào ŧıểυ huyệt nóng ướt của nàng, vẫn còn một nửa bên ngoài. Nhưng dù vậy, Lâm Ngọc vẫn chịu không nổi, nàng cắn chặt ngón tay trong miệng xong lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại cắn chặt, qua một lúc, nàng hết sức không thể cắn được nữa, tựa như đang mυ"ŧ nó.
Đôi mắt nàng ướt át, một tay bấu chặt hỉ phục dưới thân, một tay nắm chặt cánh tay của Lý Hạc Minh, môi hé mở, huyệt cũng mở, bị gậy thịt đâm vào khiến nhũ thịt cũng rung lắc theo, xuân thuỷ tuôn không ngừng, nào còn dáng vẻ đoan trang thường ngày của Lâm ŧıểυ thư nữa.
Lý Hạc Minh nhìn vào mắt nàng, sau đó lại nhìn ngón tay trong miệng, không biết là nàng đang liếʍ mυ"ŧ hay là đang cắn, cuối cùng tầm mắt hắn đi xuống hai quả ngực no đủ trắng nõn kia.
Hắn phủ lên người nàng, miếng ngọc bội trên cổ hắn vừa vặn rơi vào rãnh ngực nàng, thân hắn động, miếng ngọc cũng được cọ xát trong khối thịt non mềm.
Lý Hạc Minh nhìn hình ảnh kia một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu ngậm một bên núm vυ" đỏ tươi dựng đứng.
“Ưm…” Nơi này của Lâm Ngọc vô cùng mẫn cảm, chiếc miệng nóng hổi ướt át của Lý Hạc Minh phủ lên, nàng lập tức kéo dài tiếng rên.
Trên người nàng thoang thoảng mùi thuốc, nhưng ngực nàng lại có một mùi thơm khó tả, vị ngọt nhàn nhạt tràn ra khắp khoang miệng. Lý Hạc Minh dường như bị mùi hương này mê hoặc, đầu lưỡi quấn lấy đầu vυ" nhạy cảm, há miệng thật to, mυ"ŧ mạnh.
“Ư…a…” Lâm Ngọc run lên, hai chân kẹp chặt hông hắn, ngay cả ŧıểυ huyệt đang ngậm nghiệt căn kia cũng cung rẩy theo.
Hiện giờ, hắn chỉ có thể nhịn được chưa đến nửa nén nhang, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh năm hắn mười ba tuổi, lần đầu hắn ngây thơ tự sờ bản thân.
Với Lý Hạc Minh mà nói, việc này không thể nói là nhục nhã, nhưng khiến hắn rất khó chịu.
Lâm Ngọc thấy hắn dừng lại, nàng đoán rằng hắn đã ra, trong đầu mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ: Lý Hạc Minh đến Tần Lâu Sở Quán quá nhiều, cơ thể yếu đuối, nếu sau này nàng muốn có hài tử, thì cần phải trông chừng hắn nhiều một chút, đừng để hắn đến mấy chỗ kia hoang phí tinh lực.
Việc đã đến nước này rồi, có cưỡng cầu cũng vô dụng, nàng cảm thấy đêm nay có lẽ đã kết thúc, liền nói: “Ngươi…ngươi tránh ra đi, ta muốn đi tắm…”
Vừa rồi nàng rêи ɾỉ quá nhiều, giờ đây giọng có hơi khàn, cũng bởi vì giọng không có sức sống nên lời nói rất mềm mại, khiến lòng ngực hắn ngứa ngáy.
Không ngờ, Lý Hạc Minh không có ý định dừng lại, mà nghiêm túc hỏi nàng: “Tắm? Nàng muốn hoan ái ở trong nước?”
Lâm Ngọc nhíu mày, đẩy vai hắn: “Cái gì mà hoan ái trong nước, ngươi đã..đã…”
Từ “lì” của nàng dùng rất hay, tựa như đang nói thân thể hắn vốn đã suy nhược, nhưng vì thể diện hắn làm vậy để kéo dài thời gian giả bộ như mãnh tướng.
Lý Hạc Minh nghe xong, hắn dừng động tác lại, ngước mắt nhìn nàng: “Lì?”
Lý Hạc Minh cảm thận được dòng nước ấm nóng, đương nhiêu cũng biết được cái gì đang diễn ra, đầu gối hắn vừa động, sau đó quỳ trên giường ra sức đâm vào ŧıểυ huyệt, muốn lấy lại chút thể diện: “Cái này gọi là ở lì bên trong sao?”
Nhưng Lý Hạc Minh vẫn không dừng lại, tinh hoàn nặng trĩu đánh vào đáy chậu đỏ hồng, âm mao châm chích lên cửa huyệt. Cả người Lâm Ngọc rung lắc dữ dội, đầu óc nàng cũng bị hắn đâm đến mụ mị.
Hỉ phục đỏ thẫm lót dưới thân nàng đã bẩn bởi những bọt bóng của dâm thủy, ban đầu là những đốm nước nhỏ, rất nhanh nó đã trở thành một mảng lớn đầy dâm mỹ.
Lâm Ngọc nức nở véo tay Lý Hạc Minh đang đặt trên eo nàng, hơi thở đứt quãng gọi tên hắn: “Lý…ư….Lý…Lý Hạc Minh….”
Âm thanh kia nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, tựa như muốn nhận lỗi, Lý Hạc Minh cúi đầu, lắng nghe: “Nói gì?”
Lâm Ngọc nắm lấy tóc của hắn, đến cả tiếng rêи ɾỉ còn run rẩy nhưng nàng còn cố gắng sức mắng hắn: “Tên khốn…”
“……” Hắn im lặng trong giây lát, sau đó đưa tay giữ chiếc cổ mướt mồ hôi của nàng, ép nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nàng thử lặp lại lần nữa!”
Lý Hạc Minh thật đáng thương, đêm tân hôn đã không được nghe gọi “phu quân” thì chớ, lại còn bị mắng.
Lâm Ngọc chỉ dám mắng một lần, cũng chỉ có sức để mắng một lần, đôi mắt ướt át của nàng nhìn chằm chằm hắn, cắn môi thật chặt không dám hé răng, bộ dạng thật yếu đuối đáng thương.
Nếu để người khác thấy, sợ là bọn họ sẽ nghĩ “tên khốn” kia là do Lý Hạc Minh mắng nàng.