Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm Lâm Ngọc, còn Lâm Ngọc chỉ lo nhìn con chó không biết trời cao đất dày của mình.
Nàng sốt ruột gọi “tam ca” vài lần, nhưng nó lại không thèm quay đầu nhìn nàng một cái. Hiện tại, nó vừa thèm vừa giận, khúc thịt của Lý Hạc Minh và miếng thịt trong chén, cái nào nó cũng muốn cắn.
Lâm Ngọc nhặt dây xích trên đất kéo nó về, nhưng nó lại không động đậy. Nàng đứng cách Lý Hạc Minh chừng hai bước chân, đuôi mắt nàng thoáng liếc thấy vết máu dính trên vạt áo hắn liền khựng lại, thấp giọng nói: “Lý đại nhân, là ta không trông chừng nó cẩn thận, mạo phạm rồi!”
Lý Hạc Minh không trả lời, cũng không tiếp tục ăn hoành thánh nữa, cứ như vậy nhìn nàng, tựa như đang nhìn vật gì đó hiếm lạ.
Lâm Ngọc đuổi theo con chó cả một đoạn đường dài, nàng cho rằng tóc mình bị rối, vội đưa tay lên sờ soạng trâm cài tóc, đầu ngón tay vô tình chạm vào hoa tai ngọc châu Nam Hải trên tai.
Ánh mắt Lý Hạc Minh nhìn theo tay nàng, phát hiện ra vành tai của nàng đỏ lên, lúc này mới từ từ nhìn về gương mặt nàng.
Ánh mắt hắn sắc bén, mang theo một loại công kích khó nói thành lời. Lâm Ngọc không được tự nhiên cụp mi xuống, không biết hắn đang nhìn cái gì. Qua một lúc sau, nàng mới nghe hắn hỏi: “Lâm ŧıểυ thư gọi một con súc sinh là Tam Ca?”
Lời này, ít nhiều gì cũng có ý khinh thường, nhưng “Tam Ca” là con chó mà Lâm gia đã nuôi dưỡng hơn mười năm, địa vị nó ở trong lòng Lâm Ngọc không hề nhỏ, nàng bất mãn phun ra một câu: “Nếu Lý đại nhân muốn, ta cũng có thể gọi Lý đại nhân một tiếng là Nhị ca!”
Ý nàng là xem hắn như chó.
Không ngờ Lý Hạc Minh bỏ chén xuống, ngước mắt nhìn nàng: “Gọi đi!”
Lâm Ngọc sửng sốt, sau đó lại nghe giọng điệu nhàn nhạt của hắn: “Gọi đi, không phải muốn gọi ta là Nhị Ca sao?”
Dáng vẻ kia của hắn không giống như nói đùa, tựa như thật sự đang ngồi đợi nàng gọi một tiếng “Nhị Ca”. Lâm Ngọc thật không ngờ Lý Hạc Minh lại nghiêm túc trả lời nàng thế này, nàng đơ người nhìn hắn, ngập ngừng một hồi, song lại không thể nói ra được.
Dù vậy, Lý Hạc Minh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đôi mắt như vực sâu không đáy nhìn chăm chăm vào nàng không chớp mắt, cho đến đến mặt nàng nhuộm một màu phấn đỏ.
Cái gì mà nhị ca? Rõ ràng người này xuất thân từ tướng môn, nhưng sao lại mang tác phong của đăng đồ tử (dê xồm)?
Lâm Ngọc không thể gọi được, nàng cũng không có can đảm xem Lý Hạc Minh là huynh đệ của chó nhà mình, chỉ đành giả làm kẻ điếc xem như không nghe thấy gì.
Nàng đang túng quẫn nhưng Tam Ca lại ngu dốt không hiểu thế cục. Nó mặc kệ chủ nhân mình đang bị nam nhân trước mặt chặn họng, chỉ lo nhìn chằm chằm vào chén thịt thơm nức mũi ở trên bàn.
Nó thở ra, gấp gáp đặt hai chân lên bàn, đưa cái miệng dài đến muốn ăn chén hoành thánh còn bỏ dở của Lý Hạc Minh.
Lý Hạc Minh không ăn nữa, song cũng không muốn cho nó ăn, hắn đẩy chén ra, không xa lắm, đủ để móng vuốt Tam Ca chạm đến chén nhưng không thể ăn được.
Tam Ca thấy vậy, nhăn mũi nhìn chằm chằm về phía Lý Hạc Minh, cổ họng gầm gừ, tức giận sủa hai tiếng.
Nếu không có Lâm Ngọc túm ở đằng sau, sợ là nó đã phóc lên cắn hắn rồi cũng nên.
“Tam Ca!” Lâm Ngọc mắng, nàng bực mình vì nó tham ăn, lại cảm thấy Lý Hạc Minh đang cố ý chừa lại hai miếng hoành thánh để trêu ngươi nó.
Tam Ca không nghe, còn cố gắng duỗi vuốt ra kéo chén lại. Lâm Ngọc la nó không được, khí giận bốc lên, giang tay đánh mạnh lên đầu nó một cái “bốp” thật lớn, đến mức đầu Tam Ca ngây dại, nó chớp chớp mắt vội ngậm miệng lại.
Nàng xách vòng cổ nó, cả giận nói: “Còn sủa một tiếng nữa ta đem cái đầu ngươi đi hầm cho chó ăn!”
Đây hiển nhiên không phải là lần đầu nó bị Lâm Ngọc giáo huấn, vừa nghe xong lập tức an phận, cúi đầu xuống, mắt nhướng lên liếc trộm nàng, sau đó ủi ủi vào chân nàng lấy lòng.
Thấy vậy, Lý Hạc Minh bất giác nhớ đến lúc trước mình gọi nàng một tiếng “Thê Thê” ở trên phố, cũng bị nàng lạnh giọng giáo huấn như vậy.
Lâm Ngọc bị thương hàn chưa khỏe hắn, giờ này giận lên có chút đau đầu. Nàng nắm chặt con chó đáng xấu hổ này, gật đầu hành lễ với Lý Hạc Minh: “Ta còn có việc phải đi trước, không quấy rầy Lý đại nhân nữa!”
Nói xong, nàng không đợi Lý Hạc Minh đáp lại, đã nắm dây xích kéo Tam Ca đi. Tam Ca đáng thương không được ăn hoành thánh thì thôi đi, còn bị ăn đòn, cái đuôi cụp xuống thảm hại.
Lý Hạc Minh thấy Lâm Ngọc rời đi, hắn cũng móc khối bạc vụn từ trong ngực ra đặt lên bàn, định quay về Chiếu Ngục tiếp tục tra án. Còn chưa lên ngựa, đột nhiên hắn nghe tiếng Lâm Ngọc nhỏ giọng dạy bảo chó của nàng: “Thứ dơ bẩn gì cũng há miệng đớp!”
Nghe những lời này, Lý Hạc Minh đang cho rằng nàng nói “thứ dơ bẩn” kia là mấy miếng hoành thánh hắn ăn dở, nhưng giây tiếp theo, lại nghe nàng nói: “Lần sau ngươi còn đi đớp thứ giữa chân nam nhân nữa, ta cho người bẻ răng ngươi!”
Đường phố ầm ĩ, nàng cố tình đè thấp giọng nói, cứ tưởng rằng Lý Hạc Minh không nghe thấy, cũng không hề biết Lý Hạc Minh có đôi tai sói, hắn đứng ở sau lưng nàng nghe rõ nàng từng chữ một.