Lúc trước Lâm gia từ hôn, Lý Hạc Minh từng âm thầm cho người điều tra nguyên do.
Hắn tâm cao khí ngạo, không thể chịu đựng được việc Lâm gia vô duyên vô cớ bỏ đi hôn sự này, có một đoạn thời gian hắn cho người ngày đêm nhìn chằm chằm vào Lâm Phủ. Lâm gia tiếp kiến những ai, đi bái phỏng quan viên nào, Cẩm Y Vệ đều báo cáo lại cho hắn. Nhất cử nhất động của Lâm Ngọc ngoài phủ, hắn đều biết rõ ràng.
Khi đó, Lâm Ngọc thích xem thoại bản, mỗi lần ra ngoài đều mua vài cuốn thoại bản về đọc. Buổi sáng nàng mua, buổi chiều trên bàn Lý Hạc Minh sẽ xuất hiện những vở tình ái đó.
Hắn lật xem vài tờ không thấy gì bất thường bèn ném cho thủ hạ.
Lúc trước, khi tội thần muốn cấu kết với nhau từng lấy sách vở trên phố để truyền tin tức. Thủ hạ của hắn cho rằng những thư sinh kia cất giấu những tin tức thông qua thoại bản, cho nên đọc rất nghiêm túc, đọc xong lại chắt lọc nội dung trình đến tay hắn.
Thậm chí, có mấy tên muốn nịnh bợ hắn, còn bỏ công ra đi thu thập những kinh sách được lưu truyền rộng rãi trên phố đưa đến bàn hắn.
Trong thoại bản, thân phận của nam nữ thay đổi liên tục, yêu ma quỷ quái, nhân loại có đủ, nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là nam nhân trong sách Lâm Ngọc chọn đều là người đến độ tuổi có hôn phối, không hề có thiếu niên 17-18 tuổi nào cả.
Hiếm khi Lý Hạc Minh dùng quyền lực vào việc riêng, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân bị từ hôn, chỉ tra được mấy thứ vô dụng này thôi, nếu mà tra án cũng giống như thế này, thì hắn không thể ngồi ở vị trí Bắc Trấn Phủ Sử được mất.
Lúc sau, hắn bận rộn nên rút những người đang giám sát Lâm phủ trở về, nhưng những cuốn sách kia vẫn nằm trong rương ở thư phòng hắn, ước chừng chiếm hơn nửa rương.
Mỗi lần xem lại, những thứ đó dường như đang nhắc nhở hắn thật vô dụng.
Sau khi cáo biệt huynh muội Lâm gia, Lý Hạc Minh tiến cung bẩm tấu chuyện phản tặc, rồi gấp gáp đến Chiếu Ngục một chuyến, đến giờ Hợi mới hồi phủ.
Khi huynh trưởng Lý Hạc Minh tử trận trên chiến trường, hai huynh đệ hắn còn chưa tách nhà, cho nên, hiện tại Từ Thanh Dẫn vẫn ở Lý Phủ. Mỗi ngày Lý Hạc Minh đều bận rộn công vụ, hiếm khi để ý đến chuyện trong phủ, cứ như vậy, Từ Thanh Dẫn tiếp quản chuyện này.
Chỉ là việc nàng quản trong phủ rất hạn hẹp, bởi vì Lý Hạc Minh vẫn chưa giao tài sản cho nàng, nếu nàng cần dùng đến số tiền lớn, thì phải báo lại cho Lý Hạc Minh để hắn chi.
Nhưng chỉ cần nàng muốn tiền, Lý Hạc Minh chưa bao giờ cự tuyệt, thậm chí cũng không hỏi nguyên do, trước giờ đều bảo lão Trần đưa nàng đến phòng thu chi lấy ngân phiếu. Ngay cả đệ đệ ruột của nàng muốn mượn ba ngàn lượng để làm ăn, Lý Hạc Minh cũng sẵn sàng đồng ý.
Ngày qua ngày, Từ Thanh Dẫn đã ảo tưởng xem mình là nữ chủ nhân của Lý phủ, nhưng nàng cũng hiểu, nếu Lý Hạc Minh thành thân, nàng sẽ giao quyền quản lý cho thê tử của hắn. Cho nên, nàng ở sau lưng giở chút thủ đoạn phá rối hôn sự của Lý Hạc Minh.
Bóng đêm hạ xuống, trước cửa Lý phủ treo hai lồng đèn đỏ thẫm. Lý Hạc Minh đi vào trong viện thì thấy Từ Thanh Dẫn cầm lồng đèn đứng ở cổng tròn chờ hắn.
Ánh nến vàng chiếu lên con đường đá xanh trước mặt nàng, nàng nhìn thấy bóng dáng của Lý Hạc Minh, tươi cười đón: “Nhị Lang về rồi!”
Năm nay Từ Thanh Dẫn 29 tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người đẫy đà, ở Đô Thành này có rất nhiều người để ý đến nàng, nhà mẹ đẻ nàng cũng khuyên nàng nhân lúc còn trẻ hãy mau tái giá đi. Nhưng Từ Thanh Dẫn tâm khí cao ngạo, nàng tình nguyện ở lại Lý phủ làm quả tẩu tiếp quản mọi chuyện, chứ không muốn gả đến nhà nào đó để nhìn sắc mặt thê thiếp.
Từ Thanh Dẫn ra đón nhưng Lý Hạc Minh lại không hỏi “Tẩu tìm ta có việc gì?” như mọi khi, mà tay cầm chuôi đao, lãnh đạm nhìn nàng: “Vừa hay có tẩu ở đây, ta đang có chuyện muốn hỏi!”
Lời của Lâm Ngọc nói với hắn ở trên núi, Lý Hạc Minh nhớ rất rõ, vốn hắn định chờ đến mai sẽ hỏi Từ Thanh Dẫn, nhưng không ngờ lại gặp nàng ở cổng giữa đêm khuya thế này.
Hai người đến chính đường, Lý Hạc Minh đặt đao trên bàn, vén áo ngồi xuống ghế. Không đợi Từ Thanh Dẫn ngồi xuống, hắn đã nói: “Hôm nay ta gặp Nhị ŧıểυ thư của Lâm gia ở Linh Vân Tự, nàng ấy bảo ta hỏi tẩu, lúc trước đã lén nói gì với nàng?”
Từ Thanh Dân không ngờ đột nhiên Lý Hạc Minh lại nói đến chuyện này, nàng sửng sốt trong tích tắc, liền nhớ đến những lời nói đã nói với Lâm Ngọc lúc gặp nàng ở bữa tiệc. Những lời này, nếu để cho Lý Hạc Minh biết, với tính cách của hắn, e rằng ngày tháng sau này của nàng sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng nhìn thái độ của hắn lúc này, dường như hắn không biết nội dung của buổi nói chuyện hôm đó. Trong lòng Từ Thanh Dẫn hoảng loạn, song, không hiện trên mặt, nàng cười nói: “Ta rất ít cơ hội để gặp nhị ŧıểυ thư của Lâm gia, sao đột nhiên Nhị Lang lại hỏi vậy?”
Nàng nháy mắt ra hiệu cho thị nữ pha trà, thị nữ lập tức lui ra ngoài. Từ Thanh Dẫn nhận ấm trà trong tay thị nữ, rót vào chén cho Lý Hạc Minh rồi đưa đến tay hắn. Lý Hạc Minh không hề nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Thanh Dẫn, nói: “Trước khi Lâm gia từ hôn với ta, tẩu từng gặp mặt Lâm gia nhị ŧıểυ thư ở bữa tiệc của Dương gia, ngày đó hai người đã nói gì?”
Ngữ điệu của hắn giống như tra hỏi tội phạm ở Chiếu Ngục, Từ Thanh Dẫn cũng nhận thấy thái độ cứng rắn của hắn, nàng nhíu mày: “Nhị Lang, đệ thẩm vấn ta như phạm nhân sao?”
Lý Hạc Nhân nâng trà lên nhấp một ngụm, ngữ khí lãnh đạm: “Nếu ta xem tẩu là phạm nhân thì hiện tại tẩu đã nhận hình phạt đòn roi rồi!”
Lý Hạc Minh vừa mới từ Chiếu Ngục trở về, trên người còn quanh quẩn mùi máu tươi, Từ Thanh Dẫn nghe hắn nói, lông tơ dựng đứng hết cả lên, vội quay người đi, nàng nói: “Thời gian qua lâu rồi, ta không còn nhớ nữa. Cùng lắm chỉ là chút chuyện riêng của nữ nhân, son phấn, trà bánh linh tinh thôi!”
Lý Hạc Minh quá quen những lời nói dối ở trong ngục, giọng điệu hoảng loạn trốn tránh của Từ Thanh Dẫn không thể thoát khỏi tai hắn. Hắn biết nàng ta đang nói dối, nhưng nàng ta không phải là tội thần, mà là thê tử huynh trưởng hắn nghênh cưới đàng hoàng, Lý Hạc Minh không thể ép hỏi được.
Hắn đứng lên: “Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa!”
Trong lòng Từ Thanh Dẫn hân hoan, nàng cho rằng chuyện này vậy là xong rồi, sau đó lại nghe Lý Hạc Minh nói: “Huynh trưởng từng có đặt mua một dinh thự cho tẩu ở phố Đông, tháng này tẩu dọn đi đi!”
Từ Thanh Dẫn ngỡ ngàng hỏi: “Nhị Lang có ý gì?”
Lý Hạc Minh nào phải là người dễ gạt, hắn lạnh lùng nhìn về phía nàng: “Lý Hạc Minh ta không giữ người thích đâm sau lưng!”
Từ Thanh Dẫn không thể tin, nói: “Đệ không tin ta? Lại đi tin nhị ŧıểυ thư của Lâm gia? Nàng ta đã từ hôn với đệ rồi!”
Lý Hạc Minh vô cảm nhìn nàng: “Nếu tẩu đã nhắc đến việc này, vậy tẩu có dám nói việc Lâm gia từ hôn không liên quan đến tẩu không?”
“Có gì mà không dám! Việc này không liên quan gì đến ta!” Từ Thanh Dẫn lớn giọng nói, sau đó lại nhỏ giọng: “Nhị Lang, Đệ thật sự nhẫn tâm bỏ mặc ta sao?”
Lời này rất mập mờ, Lý Hạc Minh cau mày: “Tẩu có biết mình đang nói gì không?”
Từ Thanh Dẫn nhìn gương mặt hao hao trượng phu đã chết của mình, nói: “Đệ giao hết chuyện trong phủ cho ta quản, không hề keo kiệt chuyện tiền bạc với ta, ta không tin đệ thật sự vô tình như vậy!”
Lý Hạc Minh cảm thấy lời này của nàng cực kỳ buồn cười, hắn giọng trầm xuống: “Ta đối xử như vậy là vì nể mặt huynh trưởng, còn những tiền tài đó đều là bổng lộc triều đình cấp khi huynh ấy còn sinh thời, ngoài cái đó ra, nào còn tình nghĩa nào như tẩu nói!”
Từ Thanh Dẫn nghe vậy, sửng sốt nói: “Vì sao lúc chi tiền cho ta, đệ lại không nói?”
Lý Hạc Minh khó hiểu nhìn nàng: “Nếu không phải như vậy, tẩu cảm thấy vì sao ta phải đưa tiền cho tẩu? Để rồi tẩu thoải mái đưa cho huynh đệ nào đó của tẩu mà ta chưa hề gặp mặt!”
Từ Thanh Dẫn nghe những lời vô tình này, lắc đầu nói: “Ta không tin! Ta cũng không dọn đi! Ta sống là người của Lý gia, chết là ma của Lý gia. Ta không có phúc phụng dưỡng ca ca của đệ, cũng nguyện, nguyện…”
Dường như, đột nhiên nàng ta tìm được lý do để ở lại, ánh mắt sáng lên, tiến nhanh về phía Lý Hạc Minh: “Ta nguyện là thê tử của Nhị Lang, để chàng sai bảo, tất cả đều nghe theo chàng!”
Biên cương chiến loạn nhiều vô kể, nhiều đến mức nữ nhân mất trượng phu không nơi nương tựa, đệ cưới tẩu là chuyện thường tình, có gì mà Lý gia không thể làm theo đâu.
Lý Hạc Minh nâng đao chống thẳng lên ngực nàng, nhìn nàng giống như một kẻ điên.
Từ Thanh Dẫn đưa tay xoa xoa vỏ đao: “Nhị Lang, nhiều năm qua, chẳng lẽ chàng không nhìn ra ta có ý…”
“Câm mồm!” Lý Hạc Minh đánh gãy lời nàng, hắn xoay đao, tay dùng sức, mũi vỏ đao đâm vào ngực nàng, khiến Từ Thanh Dẫn đau khổ lui ra sau.
Vẻ mặt hắn chán ghét nhìn Từ Thanh Dẫn ngã ra đất, ngữ khí lạnh lẽo: “Ta không ngờ tâm tư của ngươi lại xấu xa đến độ này, ngươi không xứng với huynh trưởng ta!”
Từ Thanh Dẫn xoa ngực đau đớn, sắc mặt nhợt nhạt nói không thành lời.
Thị nữ bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền chạy đến cửa, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nàng sợ đến mức quỳ thụp xuống.
Lý Hạc Minh nén cơn giận: “Niệm tình huynh trưởng, những lời này ta xem như chưa hề nghe thấy, hạn cho ngươi ba ngày phải dọn ra khỏi Lý phủ, nếu không đừng trách ta vô tình!”
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, mặt lạnh băng xoay người rời đi.
Khả: Triệu hồi 1800 nam chính ngu muội khác vào xem Minh Minh xử lý trà xanh nè.