Lâm Uyển không biết vì sao Chu Hi có thể nói ra những lời này thản nhiên đến vậy, năm đó làm bậy một lần, tạo ra kết quả sai trái, chẳng lẽ hắn không hối hận chút nào sao?
Trong lòng nàng hoảng loạn, nhưng Chu Hi ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay hắn kiềm chế không đậu, vòng tay đặt bên hông nàng từ từ di chuyển, dọc theo chiếc eo mảnh khảnh hắn dịch lên trên, nhưng khi chạm đến chỗ mềm mại kia, hắn ép bản thân phải dừng lại.
Cả người Lâm Uyển run lên, hoảng loạn kéo tay dưới ngực ra: “Nếu đã biết là sai thì càng không nên giẫm lên vết xe đổ đó nữa, đa͙σ lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ Sở Vương không biết sao?”
Trái tim nàng đập như trống trận, giọng điệu nghiêm khắc, song, lại gấp đến độ nói năng lộn xộn: “đa͙σ làm người không thể trái, những câu đại nghịch bất đa͙σ thế này, về sau Vương gia đừng nhắc đến nữa, buông ta ra!”
Vẻ mặt Lâm Uyển tức giận, thái dương rịn mồ hôi, nhưng Chu Hi nhìn thấy nàng thế này, hắn lại cong môi cười. Ở trước mặt người khác, nàng luôn xa cách với hắn, thậm chí còn cố tình lạnh nhạt, không muốn nhìn hắn, ngay cả nói nhiều hơn một câu nàng cũng không muốn, có khi nào lộ ra thần sắc sinh động thế này.
Lâm Uyển khó chịu, nhưng không thể làm được gì, nàng không có sức để phản kháng, cứ như vậy bị hắn ôm trong ngực, lại còn phải duy trì dáng vẻ đoan trang, uy nghi của Thái Hậu.
Đáng tiếc, lời nói của Thái hậu không thể đả động được đến nhi thần vô pháp vô thiên hắn.
Chu Hi sinh ra và lớn lên trong cung, hắn đã quen những lời gièm pha ở nơi này. Hoàng cung tưởng chừng như uy nghiêm tráng lệ này lại tồn đọng rất nhiều phi tần không được sủng ái, thái giám mất mệnh căn và cung nữ cô độc, những con người tội nghiệp bị giam cầm trong chốn thâm cung lạnh lẽo này thời gian dài sẽ an ủi nhau. Chu Hi không biết mình đã gặp bao nhiêu hoàn cảnh đáng thương như vậy rồi.
Hắn lấy sách thánh hiền để dạy dỗ Chu Dục, nhưng bản thân lại vứt bỏ luân thường đa͙σ lý.
Hắn ẩn thân, tự tay đâm chết huyết thống, ba năm trước đích thân đem đầu Chu Minh đến gặp Sùng An Đế, tận sâu trong xương cốt hắn là một kẻ tà đa͙σ. Hắn không quan tâm đến cái gì là đa͙σ lý làm người.
Chu Hi đưa tay xoa xoa sườn mặt động lòng người của Lâm Uyển, cúi đầu đến gần nàng, hơi thở lạnh như băng thổi qua vành tai, hắn thì thầm hỏi: “Nếu nhi thần buông tay, có phải mẫu hậu lại muốn bỏ đi?”
Nàng đã quen chạy trốn, năm đó, nàng ném bộ dạng không chỉnh tề của hắn lại, một mình chạy mất tăm.
Môi Lâm Uyển mấp máy, nàng không biết nên thuyết phục hắn thế nào, nào ngờ ngay sau đó, nàng phát hiện cánh tay trước ngực từ từ mất lực.
Chu Hi gỡ trâm cài lỏng lẻo trên tóc nàng xuống, rồi cài lại tóc cho nàng, ngón tay lạnh lẽo vuốt theo vành tai nàng đi xuống dưới, vân vê lỗ tai, sau đó hắn mở rộng đôi tay ra.
Hai tay đặt trên tay vịn, cụp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, dịu dàng nhìn nàng: “Đi đi, nếu mẫu hậu quyết tâm đi, nhi thần không giữ lại được. Hai chân này của nhi thần, không thể đuổi kịp!”
Trái tim Lâm Uyển bị lời này của hắn làm cho đau nhói, nhất thời không dám nhìn vào đôi mắt nồng nàn tình ý kia.
Ai ai cũng đều nói, đôi mắt hồ ly lanh lợi của Chu Dục cực kỳ giống nàng, nhưng bọn họ không phát hiện ra, Nhiếp Chính Vương đương triều cũng có đôi mắt hồ ly xinh đẹp giống như vậy.
Lâm Uyển chống hai tay vịn đứng lên, nàng không để ý rằng tay mình đang đè lên mu bàn tay hắn. Khi nàng vừa mới cong người đứng dậy, xe lăn lui về sau nửa vòng, kéo giãn khoảng cách của hai người.
Lâm Uyển vuốt lại vạt áo mình, sau đó đưa tay sờ kim trâm trên đầu xem đã chắc chưa, ánh mắt đảo qua lò sưởi tay rớt bên xe lăn, nàng không nói gì lập tức tiến vào thiên điện ôm Chu Dục đang ngủ say ra.
Khi nàng ra ngoài, Chu Hi vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, nhưng lò sưởi trên đất đã được hắn nhặt lên, hắn phủi tro dính trên lò, ôm vào trong tay, ngồi yên nhìn nàng ôm Chu Dục rời đi.
Lúc rời đi, Lâm Uyển có quay đầu nhìn hắn một cái, thời khắc này hắn không còn mang dáng vẻ ôn tồn lễ độ, cười dịu dàng như thường ngày nữa, mà chỉ trầm mặc ngồi bên ánh đèn mờ trong cung điện lạnh lẽo, dường như trong thiên địa này chỉ còn lại một mình hắn.
Cô tịch và bóng đêm như tấm vải đen không có kẽ hở bao trùm lấy hắn, Lâm Uyển không đành lòng thu hồi mắt, bước ra khỏi Võ Anh Điện.
Đâu đó, nàng nghe thấy trong điện truyền đến tiếng ho kịch liệt.
Ngoài điện, cấm quân vây quanh trước cửa vừa rồi không biết đã lui đi đâu, thị nữ của nàng cầm đèn đứng với trưởng thị vệ, hình như hai người đang nói chuyện phiếm.
Thị nữ thấy Lâm Uyển ôm Chu Dục ra, vội vàng bỏ mặc vị cấm quân kia, cầm đèn chạy tới, nàng ta nhạy bén phát hiện trâm cài trên tóc Lâm Uyển đã đổi vị trí, nhưng không nói gì cả, chỉ tiếp nhận Hoàng Đế nhỏ từ tay Lâm Uyển.
Lâm Uyển chưa vội quay về Nhân Thọ Cung, nàng đi đến đội trưởng của Cấm quân hỏi: “Người hầu hạ trong Võ Anh Điện đâu? Đèn dầu, bếp lò trong điện đã tắt cả rồi sao không có ai vào đó để châm lên vậy?”
Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như đang hỏi tội, trưởng cấm quân vội cúi đầu: “Bẩm Thái Hậu, lúc trước từng có cung nữ dụ dỗ Vương gia, cho nên đã bị ngài ấy kéo ra ngoài đánh chết, kể từ đó về sau, mỗi khi mặt trời xuống núi, trong điện không có người hầu hạ!”
Lâm Uyển không ngờ còn phát sinh chuyện này, nàng nhíu mày: “Nhưng cũng không thể để trong điện lạnh như băng như vậy được? Nếu Sở Vương đổ bệnh, làm chậm trễ quốc sự, đến lúc đó lôi mấy người canh cửa các ngươi ta trị tội được không?”
Nam nhân kia nào gánh nổi trọng tội này, hắn vội quỳ xuống, kể hết chuyện của Chu Hi: “Thái hậu, Vương gia đã nhiễm bệnh. Trong khoảng thời gian này, ngài ấy vẫn luôn ở Võ Anh Điện, không hề về Cảnh Hoà Cung, ban đêm chỉ một thân một mình, chờ hết đêm đến sáng mai lại thượng triều. Từ trước đến nay, mỗi khi Từ đại nhân đến tìm, bếp lò lúc nào cũng tắt!”
Lâm Uyển sửng sốt, nàng chợt hiểu ra vừa rồi khi vào Thiên điện nhìn thấy chiếc giường đệm rắn chắc từ đâu mà ra. Nàng quay đầu nhìn về cửa điện hé mở, trong lòng nổi cơn giận: “Hắn có nhà không chịu về, ở Võ Anh Điện làm gì? Hắn càn quấy, chẳng lẽ các ngươi không biết khuyên can sao?”
Nam nhân kia lắc đầu, lo lắng nói: “Đã khuyên rồi, nhưng tính tình của Vương gia thế nào ngài biết rồi đấy, thật sự chúng hạ quan khuyên không được. Vương gia nói có trở về Cảnh Hoà Cung thì cũng cô đơn một mình, chi bằng ở Võ Anh Điện, cái gì mà còn gần hơn chút. Từ đại nhân và hạ quan có khuyên vài câu, còn bị phạt nửa tháng bổng lộc!”
Nói đến đây, hắn đau lòng cắn răng, khẩn thiết van xin: “Ngài là mẫu hậu của ngài ấy, trong thiên hạ này, nɠɵạı trừ Hoàng thượng, chỉ có ngài mới khiến ngài ấy nghe lời!”
Một nửa lời nói của cấm quân là do Từ Văn dạy, mà một nửa lời này của Từ Văn là do ngộ ra từ những hành động của Chu Hi, nhưng Lâm Uyển lại không biết điều này.
Nàng đau đầu nhìn cơn tuyết mỗi lúc một dày, nếu ngủ một đêm trong điện, nói không chừng sẽ bị đông chết mất.
Nàng nhớ đến nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Chu Hi cùng với bộ xiêm y mỏng manh trên người, Lâm Uyển đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng bất lực nói với cấm quân: “Chỗ Vương gia để bổn cung nói chuyện, trước mắt ngươi phái mấy người đưa Hoàng Thượng về Nhân Thọ Cung đi!”