Mùa thu, sau giờ Ngọ, bầu trời trong xanh và nắng đẹp.
Bắc Trấn Phủ Sử Lý Hạc Minh dẫn một đội Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa đi ngang qua lầu canh phía Đông, đúng lúc thấy Lâm Ngọc, nhị ŧıểυ thư của Lâm gia bước ra từ hiệu sách Lưu Phương.
Có lẽ, vì muốn gom tiền tài và tích vận may, nên cửa gỗ của hiệu sách được làm cao hơn. Vận may của họ cũng tốt, người ở trong hay ngoài cửa hàng gì cũng đều gấp đôi những chỗ khác.
Các cô nương thường rất ít khi lui tới hiệu sách, cho nên bậc cửa cao như này quả thật hơi quá sức với ŧıểυ thư ốm yếu của Lâm gia. Nàng cúi đầu, cẩn thận xách tà váy xanh bước qua bậc cửa, làn váy cọ lên bậc thềm sáng bóng bởi dấu chân của những thư khách. Sau khi ra ngoài, nàng đưa tay chỉnh lại ngọc bội bên hông, rồi tiếp tục cất bước đi.
Theo sau nàng là hạ nhân và thị nữ, hạ nhân ôm trong lòng một chồng sách cao bằng nửa cánh tay, còn thị nữ cũng xách theo một bao giấy dầu, bên trong là phấn và son mà các cô nương hay dùng, xem chừng là đã dạo phố được một lúc lâu rồi.
Thị nữ đưa tay ra muốn đỡ, nhưng lại bị nàng nhẹ đẩy ra, lắc đầu tỏ ý không cần. Hiếm có thế gia nào nuôi dưỡng được nữ nhi tôn quý mà lại có phong thái như nàng.
Còn chưa vào mùa đông mà Lâm Ngọc đã khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, bên trên chiếc áo choàng có thêu một khóm trúc xanh. Nàng có làn da trắng, mái tóc đen dày, dung mạo đoan trang, bên trên thái dương có cài một chiếc kẹp ngọc bích tinh xảo. Trán ngọc mày ngài, tha thướt yêu kiều. Khắp cả kinh thành này, có lẽ nàng là người có dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Lý Hạc Minh liếc nhìn Lâm Ngọc một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng chỉ một cái liếc mắt này hắn lại có thể nhìn hết từ đầu đến chân nàng.
Lý Hạc Minh có một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, lạnh lùng vô tình giống như một con chim ưng. Nghe nói, khi hắn thẩm vấn tội thần trong Chiếu Ngục, chỉ cần liếc mắt nhìn máu thịt dính lên quần áo thôi, thì cũng biết được tội thần này đã chịu bao nhiêu hình phạt, đã đổ bao nhiêu máu.
Lời đồn kia đương nhiên không phải là để khen hắn.
Từ khi Lý Hạc Minh thăng chức lên làm Bắc Trấn Phủ Sử đến nay, quan lại lớn bé chết trong tay hắn không kể xiết, rất ít người có thể sống sót từ trong tay hắn. Cho dù còn sống, thì đã đi “dạo” qua Chiếu Ngục một chuyến, những vết thương, vết dùi lửa sẽ đi theo họ vào quan tài. Bá tánh bình dân hay quan lại quyền quý đều không muốn chạm mặt hắn.
Vì vậy, lúc này, khi hắn dẫn đầu vó ngựa băng qua con phố, người đi đường đều nhanh nhảu nhường đường, tránh vận xui.
Thị nữ Thạch Lan bên cạnh Lâm Ngọc nghe tiếng vó ngựa này vội quay đầu lại theo bản năng. Nàng nhìn thấy quan phục phi ngư bắt mắt, sau đó nhìn người dẫn đầu, chỉ thấy được một bên mặt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, dung mạo không hề tầm thường, nhưng gương mặt lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị không lộ ra chút cảm xúc nào.
Thạch Lan sẽ biến sắc, đè thấp giọng nói, thì thầm với Lâm Ngọc: “ŧıểυ thư, hình như kia là Cẩm Y Vệ Lý đại nhân!”
Lâm Ngọc nghe nàng nói xong, không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ta biết rồi!”
Từ khi bước ra từ hiệu sách, các nàng chưa từng ngoái đầu nhìn theo tiếng vó ngựa, trên phố cũng không hề có ai nhắc đến tên Lý đại nhân, vậy làm sao ŧıểυ thư nàng biết? Thạch Lan vốn định lên tiếng hỏi, nhưng nhớ đến chuyện lúc xưa của ŧıểυ thư nàng và Lý đại nhân nên cố nuốt hết những tò mò. Hạ nhân Văn Trúc thấy vẻ mặt nàng mông lung, chỉ biết lắc đầu thở dài: Sao lại ngốc đến vậy, kẻ dám phóng ngựa như điên ở Đô Thành này mười người thì có tám người là Cẩm Y Vệ phụng chỉ bắt người rồi, có gì khó đoán đâu.
Xe ngựa của Lâm gia dừng ở trước hiệu sách, Trạch Lan đỡ Lâm Ngọc lên xe ngựa, sau đó chất đồ ăn vặt lên xe. Nàng thấy Văn Trúc đưa mắt ra hiệu với nàng, ban đầu nàng còn ngờ nghệch, sau đó lập tức hiểu ra, lên tiếng hỏi Lâm Ngọc đang ở trong xe: “ŧıểυ thư, Lý đại nhân đang đi đến phố Tây, chúng ta có nên đi đường vòng không ạ?”
Ở trong xe ngựa, Lâm Ngọc lấy mứt hoa quả từ trong hộp ra, nàng im lặng một hồi rồi mới hỏi lại: “Sao phải đi đường vòng?”
Tức là không cần phải tránh né.
Thạch Lan gật đầu: “Nô tỳ biết rồi!” Dứt lời, nàng lập tức ngoắc tay cho xa phu đánh xe đi.
Xe ngựa lăn bánh, Lâm Ngọc nếm thử những mứt hoa quả được nàng chọn lựa kỹ càng, nàng vừa ăn một miếng đã lập tức nhổ ra khăn tay.
Lâm Ngọc nhíu mày, đặt khăn tay lên bàn, cánh môi hồng hào mím nhẹ, thầm mắng: Nhà nào làm mứt đắng như vậy, chẳng lẽ làm từ đồ hỏng?
Hôm nay, Lý Hạc Minh phụng chỉ bắt người, chính là Tả thị lang của Hộ Bộ Vương Thường Trung.
Mười mấy con ngựa cao lớn dừng trước vương phủ, Cẩm Y Vệ xoay người bước xuống, soát nhà bắt người. Thê tử của Vương Thường Trung là Lý thị mắt ngấn lệ, ôm hai nhi nữ đứng trong đình nhìn Vương Thường Trung mang gông vào cổ, áp giải ra cửa, ngay cả cầu xin cũng không dám.
Nữ nhi gào khóc gọi “cha” liền bị Lý thị che miệng lại, chỉ còn phát ra tiếng “ưm..ưm”.
Lý Hạc Minh không vào trong phủ, hắn ngồi trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn Vương Thường Trung bị áp giải ra. Ngược lại, Vương Thường Trung nhìn thấy hắn, thần sắc vẫn bình thường, còn hành lễ với người dẫn binh đến điều tra nhà mình: “Lý đại nhân!”
Xiềng xích trên tay va chạm với nhau tạo ra tiếng vang, Lý Hạc Minh không đáp lễ, chỉ giơ tay ý bảo giải người về Chiếu Ngục.
Thân thể Lâm Ngọc ốm yếu, mã phu vẫn đi chậm như mọi khi. Nhưng dù vậy, đi đến trước cửa vương phủ, vẫn chạm mặt với đoàn nhân mã của Cẩm Y Vệ.
Hơn nữa, mấy con ngựa của Cẩm Y Vệ lại tràn hết ra đường, chắn giữa đường đi.
Ngựa của Cẩm Y Vệ khác với ngựa kéo xe bình thường, chúng từng bước qua xác biết bao nhiêu người chết, toàn thân đầy huyết khí. Mã phu thấy ngựa dừng lại không chịu đi nữa, liền quất mấy roi lên lưng, miệng la mắng: “Súc sinh, sao lại dừng, đi mau!”
Nó bị quất đau, miệng thở phì phò nhưng lại lui về sau vài bước. Lâm Ngọc ngồi trong xe ngựa bị lắc lư, vội bám vào vách xe để giữ thăng bằng: “Thạch Lan, có chuyện gì vậy?”
Thạch Lan nhìn con ngựa đen của Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm xe ngựa nhà mình, nàng cũng sợ hãi giống con ngựa kia, nàng nhỏ giọng nói vào trong xe: “ŧıểυ thư, đằng trước có ngựa cản đường, có lẽ phải đợi một lúc nữa mới qua được!”
“Ngựa sao?” Lâm Ngọc nâng cửa sổ xe nhìn ra, ngón tay thon dài như ngọc dở bức màn lên, vừa hay thấy một con ngựa đen đứng ngoài cửa sổ, người ngồi trên nó mặc quan phục phi ngư bắt mắt.
Nàng có hơi giật mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn, một đôi Thu Thuỷ đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của người nọ. Khuôn mặt lạnh như băng này không phải Lý Hạc Minh thì là ai.
Nhắc mới nhớ, chuyện của Lâm Ngọc và Lý Hạc Minh ở Ứng Thiên Phủ này không phải là bí mật gì, ít nhất những nam nữ có hôn phối đều biết rất rõ.
Không phải gì khác mà đơn giản là nửa năm trước, khi Lâm Ngọc tròn mười tám tuổi, Lâm gia thoái hôn với Lý Hạc Minh.