Người phụ nữ này không hề có chút tự giác chút nào, buổi sáng thường xuyên không mặc áo ngực đi xuống lầu, núm vυ" nhô lên hai điểm trước áo ngủ, lúc xuống thang lầu còn theo tốc độ nảy lên nảy xuống, hận không thể để cho người ta ôm cô vào trong ngực thưởng thức xoa nắn một trận.
Lúc này thời gian không đủ.
Lâm Huy vừa nghĩ vừa bên dùng đầu lưỡi chơi ŧıểυ huyệt đầy chất mật ngọt kia, vừa dùng đầu ngón tay cái xoa nắn bắp đùi, cảm nhận xúc cảm non mềm đó.
Mỗi lần đầu lưỡi cắm vào rút ra đều mang theo một lượng lớn mật ngọt, tất cả đều được anh ta cho vào trong miệng, ngẫu nhiên anh ta sẽ ngậm toàn bộ mép thịt, hoặc là khẽ cắn, mυ"ŧ âm đế, vừa đi vừa liếʍ láp, chỉ là ăn ŧıểυ huyệt đã khiến Bồ Tích dục tiên dục tử.
Bồ Tích liếc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm liếʍ hoa huyệt cho mình, nɠɵạı trừ kɧoáı ©ảʍ thì trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, cô cảm thấy mình rất nhanh có thể ăn được thịt, không biết ©ôи th!t của anh trai vệ sĩ này có giống như những gì cô tưởng tượng không?
Trong tưởng tượng của cô, người đàn ông cường tráng mạnh mẽ dùng ©ôи th!t xỏ xuyên vào trong ŧıểυ huyệt, Bồ Tích đã không thể chờ đợi…
Sau cùng lúc Lâm Huy dùng tay để cắm vào ŧıểυ huyệt, khoảnh khắc này, Bồ Tích che miệng lên cao triều…
Chất lỏng màu trắng đục bắn tung tóe khắp nơi, trên ghế sofa bị ướt một mảng lớn, Lâm Huy không chút do dự rút tay ra, đưa môi lưỡi lên, liếʍ sạch vũng bùn ở chỗ hoa huyệt của nữ chủ nhân, bế người phụ nữ cả người rã rời, một bên cầm lấy qυầи ɭóŧ vừa bị anh ta cởi ra mặc lại cho cô.
…
Sau khi Giản Lâm đi vào cửa luôn cảm thấy hương vị gì đó, đồng thời anh ta cũng cho rằng loại hương vị này không nên xuất hiện trong phòng nghỉ.
Vẻ mặt anh ta không cảm xúc gì, dùng ánh mắt dò xét xung quanh không giống bình thường, một bên mỉm cười làm thủ thế mời với Bồ Tích: “Từ Tổng đã họp xong, đang ở văn phòng đợi cô.”
Bồ Tích chỉnh lại váy, đang định đứng dậy lại thấy ánh mắt đối phương dừng ở chỗ mảnh ẩm ướt trên sofa, cô dừng lại một chút, lập tức có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không cầm vững cốc, nước đổ lên sofa, xử lý chuyện này không phiền phức chứ?”
Thấy dáng vẻ “chỉ cần anh nói phiền phức, tôi lập tức lấy ra chi phiếu”, Giản Lâm thu hồi ánh mắt, cười nói: “Loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên không cần phiền phức, chúng ta đi thôi, đừng để Tư tổng chờ lâu.”