Bồ Tích tiếc nuối nghĩ, cô vừa ra hiệu cho Lâm Huy cầm canh trên tay đưa cho Giản Lâm, một bên dịu dàng nói với Giản Lâm: “Vất vả cho thư ký Giản rồi, không biết hiện tại Tư Trình có rảnh không? Mấy ngày nay anh ấy quá bận rộn, tôi đi thăm anh ấy một lát.”
Giản Lâm tiếp nhận hộp giữ nhiệt ŧıểυ Hùng hoàn toàn khác hẳn với khí chất của anh ta, nhếch miệng nở một nụ cười đúng mực, khiến anh ta thêm phần lãnh đạm: “Ông chủ đang họp, phu nhân có thể đến phòng nghỉ chờ một lát.”
Nói xong anh ta đưa tay nhìn đồng hồ, bổ sung thêm: “Hẳn là còn một tiếng nữa sẽ kết thúc.” Treo bên miệng nụ cười lễ phép, vẻ mặt lạnh nhạt giống như từng phát giác “chờ một lát” trong miệng mình chính là một tiếng kia có vấn đề gì, đôi mắt đen bị ngăn tại tròng kính, khiến cho người ta không dễ dàng tìm tòi được suy nghĩ thật.
Bồ Tích đương nhiên mỉm cười đồng ý, mỗi lần cô tới, đối phương đều sẽ vừa hay “đang họp”, cô cần đến phòng bên cạnh chờ một tiếng, sau đó hai người tiến hành một lần gặp gỡ ngắn ngủi, tiếp theo đến nhà ăn nhân viên ăn một bữa cơm, tú ân ái trước mặt nhân viên xong, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.
Cô cũng không ngại chuyện này, đương nhiên cô không dựa theo quá trình này cũng chẳng sao, ví dụ như từng có mấy lần cô đột kích thăm ban, vượt qua cửa ải phòng nghỉ đến thẳng phòng làm việc của anh ta, lúc đấy đối phương đang ký văn kiện, cũng không phải họp.
Nhưng vậy thì sao chứ, hai người đều không cảm thấy xấu hổ gì, Bồ Tích cũng không tức giận vì bị lừa gạt, cô cũng chỉ ngẫu nhiên nhàm chán muốn xem thử phản ứng của anh ta, kết quả đối phương bình tĩnh mời cô ngồi xuống xem anh ta ký văn kiện trong một tiếng.
Quá nhàm chán, còn chẳng bằng nằm trong phòng nghỉ… Cho nên rốt cuộc cô là vì cái gì.
Đưa người đến phòng nghỉ Giản Lâm lập tức rời đi, anh ta cũng có rất nhiều công việc cần làm, trong phòng nghỉ đã chuẩn bị đủ, không cần quan tâm.
Bảo Lâm Huy đóng cửa lại, cô nằm trên ghế sofa.
Thật ra cô có chút buồn ngủ, tối qua chơi quá muộn, nhưng chơi một mình luôn cảm thấy không đủ.
Sofa mềm mại tản ra mùi thơm nhạt, cơ thể xinh đẹp của người phụ nữ nằm nghiêng, mái tóc đen dài như thác nước tản lên ghế, Lâm Huy giống như một bóng dáng kỷ luật nghiêm minh, bóng người cao lớn đứng bên cạnh Bồ Tích như bao phủ cả người cô, cô dịch người vào trong, lại vỗ vị trí trước người, nói với người đàn ông ở đối diện: “Đúng đó làm gì, ngồi đi.”