Lâm Huy không nhịn được nở nụ cười, lồng ngực chấn động hai lần, kéo người phụ nữ dựa vào người anh ta, bị cô cọ xát cơ ngực hai lần, anh ta hỏi: “Bảo vệ cái gì?”
Bồ Tích nhíu mày: “Bảo vệ em.”
Tay người đàn ông sờ lưng cô vươn xuống, véo mông cô, lại lướt xuống ŧıểυ huyệt, đảm bảo: “Yên tâm đi, chuyển đến phía sau ở anh nhất định sẽ mỗi ngày bảo vệ phu nhân thật tốt, từ trong ra ngoài, dùng ©ôи th!t của anh kiểm tra cho phu nhân một lần.”
Dừng một lát, anh ta lại bổ sung thêm: “Những ngày Tư tổng không có ở nhà, anh sẽ giúp Tư tổng chiếu cô phu nhân thật cẩn thận, đảm bảo mỗi ngày đều khiến phu nhân ăn thỏa thích được không?”
Loại lời nói này… Gần như là tuyên bố trắng trợn, Bồ Tích nghe muốn trách anh ta, muốn nói chúng ta đang yêu đương vụng trộm, không thể hung hãn như thế. Nhưng loại lời nói da^ʍ đãиɠ này rất phù hợp với bất an trong lòng cô, khiến cô muốn đáp lại.
Cuối cùng cô vẫn vâng theo nội tâm của mình, đôi má mềm mại dán sát vào ngực người đàn ông, cười duyên nói: “Nếu Tư Trình biết vệ sĩ anh ấy mời tới cho em săn sóc tỉ mỉ như vậy, nhất định rất cảm động.”
Người đàn ông gật đầu: “Phu nhân nói rất đúng.”
Hai người không biết xấu hổ ăn nhịp với nhau, trong lòng làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ yêu đương vụng trộm này trở nên hưng phấn. Nghĩ tới từ nay về sau huyệt của mình đều bị đại nhục bổng không phải của ông xã làm, mỗi ngày ȶᏂασ cô liếʍ cô, nói không chừng còn không phân biệt trường hợp mò mẫm cô, trong lòng Bồ Tích trào ra kɧoáı ©ảʍ vô hạn. ŧıểυ huyệt đã vừa được thỏa mãn lại bắt đầu ướt át, có lẽ là bị dâm dục vẽ ra dâm dịch mới, cũng có thể là tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông để lại trong huyệt. Cô cọ xát hai chân, còn chậm rãi tiến vào giấc mơ.
…
Bồ Tích quá mệt mỏi, cơ bắp trên người bủn rủn, vừa ngủ là ngủ thẳng tới giữa trưa.
Trong ổ chăn thơm mềm, cô mắt buồn ngủ mông lung chỉ cảm thấy thoải mái như thường ngày.
Cô cọ xát má với ga trải giường, thỏa mãn cuộn hai chân ôm lấy chăn, giống như xem nhẹ chỗ nào đó khác với thường ngày, mãi đến khi một đôi tay của người đàn ông vây cô vào trong ngực.
“A… Anh làm gì thế…”
Phía sau lưng là cơ thể nóng bỏng không thuộc về mình, Bồ Tích thở nhẹ ra, hai người ở dưới chăn không một mảnh vải, lúc này Bồ Tích mới hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.