Cái chết âu cũng là một sự tái sinh, chỉ có nghiệt duyên là không tránh được.
Cô muốn là mình, lại càng muốn tự do.
Nhưng lại không được như mong muốn, cứ bị lún sâu vào đó.
Mười giờ tối, phủ tướng quân vẫn đông thủ vệ tới lui như bình thường, những người đàn ông cao to vạm vỡ tay cầm súng AK, ánh mắt cảnh giác quan sát tình huống xung quanh, lúc nào cũng cảnh giác với những chuyện có thể phát sinh bất ngờ.
Sở dĩ bọn họ được chọn, không chỉ có sức khỏe hơn người, lại càng phải có khả năng chịu được thương được đạn.
Ngôi biệt thự này là bất động sản thuộc tài sản của nhà họ Cố, hiện tại chỉ có chủ nhân biệt thự là Cố Thành Sơn và con gái ông ấy cùng sống ở đây.
Đứa con trai duy nhất là Cố Bắc đã được ông ấy gửi vào trường quân đội Thái Lan từ ba năm trước, không thường xuyên về nhà, tình cảm cha con bọn họ không mấy khắng khít là chuyện mọi người đều biết, cậu chủ nhà họ Cố tính tình ương bướng, không biết nghe lời, Cố Thành Sơn thường xuyên bị chọc tức phải dạy con bằng nắm đấm, nhưng cũng vô dụng.
Không còn cách nào, chỉ có thể gửi thằng nghịch tử nhà mình vào trường quân đội, hy vọng sẽ có thay đổi, nếu không một mai nhắm mắt xuôi tay thì Cố Thành Sơn cũng chẳng có mặt mũi đi gặp mẹ Cố, vợ của ông ấy, mẹ của Cố Bắc, trước khi chết bà ấy vẫn còn chưa yên tâm con trai mình.
Trong lòng Cố Thành Sơn hiểu rõ, trong lòng con trai có oán giận với mình, thế nên mới cố tình chống đối ông ấy mọi chuyện, tình cảm cha con hai người ngày càng kém.
Tiếng xe ô tô phá vỡ màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước cửa biệt thự, đợi tầm vài giây, cửa xe được mở từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu đỏ bước xuống.
Trong tay ông ấy cầm hộp bánh kem được đóng gói kỹ càng, là đồ được lấy từ buổi yến hội vừa tham gia.
Bước vào nhà, Cố Thành Sơn gọi lớn: “Phil, mang chiếc bánh này cất đi, sáng mai đưa cho Minh Châu.”
Bây giờ Tống Minh Châu đã ngủ, loại bánh này có thể để tận ba ngày, đến mai mới ăn cũng không sao.
Tuy Tống Minh Châu không phải con gái ruột của ông ấy, nhưng sống chung nhiều năm như vậy, Cố Thành Sơn sớm xem cô như con gái ruột, vị trí của cô ở nhà họ Cố không thua gì Cố Bắc.
Năm đó lúc mẹ cô bị bệnh qua đời, cô vẫn còn là một cô bé, bây giờ đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp, mẹ cô mà biết chắc cũng rất vui.
Chỉ tiếc là bà ấy không thể tận mắt nhìn thấy, đúng là rất đáng tiếc.
Người giúp việc trong nhà đi đến nhận bánh kem từ tay Cố Thành Sơn, nghe lệnh ông ấy đem đi cất.
Cố Thành Sơn nhớ lại chuyện xưa trong lòng không nhịn được cảm thán, nếu đứa con trai Cố Bắc của ông ấy có thể hiểu chuyện bằng một nửa Minh Châu thì tốt, nhưng sự thật tàn khốc, đứa con trai này không khác gì đến để đòi nợ.
Thôi, Cố Thành Sơn còn muốn sống thêm vài năm, chuyện của Cố Bắc ông ấy không quản được, chi bằng buông tay để con trai mình tự lang bạt, nếu có thể trưởng thành thì chuyện chia xa mà ông ấy không muốn nhất này cũng coi như xứng đáng.
Cố Thành Sơn còn sống ngày nào, sẽ cố dùng hết sức để bảo vệ hai đứa con của mình, như vậy mới không phụ sự giao phó trước khi mất của hai bà vợ.
Đêm đã khuya, bên trong biệt thự một màu tối đen, đèn ngủ đầu giường chiếu lên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang ngủ say, lông mày mỏng như lá liễu, hơi hơi cong lên toát ra vẻ tinh nghịch, đôi môi hồng như cánh hoa, mũi xinh như được nặn bằng đất sét, đôi mắt sâu hun hút, khóe môi nhẹ mỉm cười khiến người khác không nhịn được muốn chạm vào.
Bộ dạng xinh đẹp khi ngủ giống như tiên nữ trên trời, có chút gì đó khó mà chạm được.
Cùng thời gian này, trường quân đội Thái Lan trong rừng sâu đèn đuốc sáng trưng, các quân nhân nửa người trên để trần đang chuẩn bị cho một cuộc sát hạch khó khăn, người nào thông qua sẽ có thể thuận lợi tốt nghiệp, nếu không thông qua sẽ phải chịu phạt, lưu ban thêm một năm, nơi này không nói chuyện bằng gia thế, chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện.
Trên người ai nấy đều là mồ hôi, giống như vừa tắm xong, mái tóc đen ướt đẫm, bùn đất trên mặt như con dấu, hiện rõ gian khổ.
Một người đàn ông chân đang bị thương trốn trong bụi cỏ, không ai phát hiện, người đó không nhúc nhích giữ nguyên tư thế, nếu chỉ liếc sơ, căn bản khó mà phát hiện là có người.
Trải qua ba năm huấn luyện tàn khốc, lần khảo hạch cuối này ai cũng dốc hết toàn bộ sức lực, hệ lụy sẽ kéo dài mãi sau này, bọn họ không được thất bại, nếu không hậu quả sẽ được nhà trường lấy ra làm ví dụ cho các thế hệ sau.
Trên mặt người đàn ông dính đầy bùn đất. Nhưng ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, không dám lơ là, chỉ một chút sơ suất cũng có thể làm lần sát hạch này thất bại, không thể mất cảnh giác.
Một con rắn đen bơi cách hắn vài bước, làm nước bắn tung tóe lên lưng người đàn ông, kỹ thuật ẩn nấp của Cố Bắc quá giỏi, rắn đen cũng không phát hiện ra có người.
Không biết qua bao lâu, gần đó vang lên tiếng súng, hắn lúc này mới cử động, nhanh nhẹn chạy về phía phát ra âm thanh, chờ đến khi người chiếm thế thượng phong kia phản ứng lại, ót của hắn đã bị họng súng lạnh như băng dí vào.
“Cậu biết phải làm thế nào rồi chứ,” giọng nói âm trầm vang lên, giống như thần chú đòi mạng, đối phương sợ hãi ném đồ trên tay xuống đất, tỏ ý nhận thua, đứng trước tình huống như vậy, còn cứng đầu thì mạng cũng chẳng còn nữa, đứng trước sinh tử, ở lại lớp cũng còn khá nhẹ.
Cố Bắc nhìn đối phương, trong mắt hiện rõ lạnh lẽo, hắn chưa từng nghĩ sẽ thất bại trong lần sát hạch này, đây là cơ hội tốt nhất để chứng minh, người kia không thể dùng di ngôn của mẹ để ép hắn nữa.
Vài giây sau, cách đó không xa vang lên tiếng còi, báo hiệu cuộc sát hạch lần này đã kết thúc, hắn không chút khách sáo đem súng của kẻ thất bại đi, đối phương cũng không dám ý kiến, cúi đầu nhìn bùn đất, đến khi đám người đi xa, hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh được.
Đến khi đám người đi ra, giám khảo đã đứng ngoài chờ sẵn, số súng cướp được trong tay chính là thành tích, cướp được càng nhiều thì càng tốt.
Rất nhanh, người phụ trách kiểm kê đã báo kết quả, người đứng đầu kỳ sát hạch lần này là Cố Bắc, thứ hai là Ba Tác và thứ ba là A Đồ Đô.
Đối với xếp hạng này không có ai phản đối, trong trường huấn luyện viên là người có quyền nhất, không ai dám ý kiến.
Ba Tác nhìn Cố Bắc đứng phía trước mình, ngoài một lần thua đó ra trước nay chưa từng có lần hai, hắn luôn là người thắng, sức mạnh cường hãn, hạng nhất của hắn là danh xứng với thực, mọi người đều không ý kiến.
Anh tự nhận mình là anh em chí cốt lớn lên với Cố Bắc từ bé, không ngờ hôm nay lại lần nữa quen biết, lúc trước bố của Cố Bắc muốn đưa hắn đến trường quân đội, sau khi bố anh biết cũng muốn đưa anh đến đó, chuyện này được Cố tướng quân ủng hộ bố mẹ anh tán thành, thế nên Ba Tác đang sống sung sướng thảnh thơi cũng phải nhập học trường quân sự sau Cố Bắc một ngày.
Trải qua ba năm gian khổ vất vả, cuối cùng cũng có thể ra khỏi nơi quỷ quái này, Ba Tác vô cùng vui vẻ, hứng khởi.
Ba người đứng hạng đầu sẽ được tuyển thẳng vào đội quân chính của trường, đây là nội quy từ lúc thành lập trường đến nay.
Xe quân đội chở những học sinh bị thương kiệt sức đến bệnh viện.
Trời đã dần sáng, thắng bại đã định, sát hạch kết thúc.
Năm sĩ quan cầm theo xếp hạng mới nhận vào quân khu báo cáo, đêm nay sẽ không yên tĩnh.