Ham Muốn (Cao H)

Chương 19: gọi "ba" h

Trước Sau

break

Lâm Quyên rêи ɾỉ một tiếng, cơ thể không kìm lòng được nóng lên mấy độ, đang chuẩn bị cởi quần áo trên người Văn Quốc Đống.

Đột nhiên cảm thấy trên người ông cứng đờ, giơ tay kéo tay Lâm Quyên lại, xoay người nằm sang một bên: “Quá muộn. Ngủ đi...”

Biểu cảm trên mặt Lâm Quyên cứng đờ, du͙© vọиɠ trên người mới bị dấy lên: “Quốc Đống.”

“Biệt viện... Không tiện…”

Văn Quốc Đống nhắm mắt, trong đầu không tự giác nhớ tới từng tiếng kêu quyến rũ của Tô Bối: “Ba...”

Còn có đôi bồng đào mềm như bông đằng người, sờ vào còn mềm mại co dãn…

Tiếng rêи ɾỉ của Tô Bối, khác hoàn toàn với tiếng rêи ɾỉ của Lâm Quyên…

Ý thức được mình đang ảo tưởng với Tô Bối, đột nhiên Văn Quốc Đống kinh hãi, lập tức xoay người xuống giường.

Lâm Quyên vừa định quấn lấy ông tiếp tục triền miên, thì đột nhiên ông đứng dậy. 

“Quốc Đống! Anh đi đâu thế?”

Văn Quốc Đống nghiêng người, không cho Lâm Quyên thấy rõ côn th*t dưới người ông sưng to, trầm giọng nói: “Vừa nhớ ra còn có công việc chưa làm xong... Bây giờ tôi đi làm…”

Lâm Quyên không cam lòng: “Đã muộn như vậy... Ngày mai lại làm không được à?”

“Không được.”

Văn Quốc Đống nói hai chữ như vậy, mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu.

“A... Chồng... Ừm... Đừng ở chỗ này được không... Ừm...”

Người phụ nữ cố kìm nén tiếng thở dốc, vừa nghe có thể khiến người ta chết chìm bên trong.

“ŧıểυ dâm phụ! Không phải muốn chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Ở chỗ này không kí©ɧ ŧɧí©ɧ ư?”

Hai tay Văn Lê bóp núm vυ" của Tô Bối, vùi đầu ở giữa hai chân cô, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp hạt đậu nhỏ.

“Ừm... Đừng... Nhỡ người ta thấy thì làm sao bây giờ... Ừm...”

Váy ren mỏng trên người Tô Bối bị Văn Lê chà đạp nhăn nhúm, làn váy được đẩy tới tận eo, ngực lộ ra một mảng cảnh xuân.

“Thấy, chẳng phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao? Hửm?” 

Văn Lê dùng tay lấy chút mật dịch ở ŧıểυ huyệt của Tô Bối bôi lên côn th*t của mình: “Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận... Không phải yêu đương vụng trộm, ở nhà thì sợ cái gì?”

“Ừm... Đừng mà... Bị người ta thấy sẽ rất xấu hổ... A..”

Tô Bối nghe bốn chữ “yêu đương vụng trộm” mà Văn Lê nói, không khỏi nhớ tới tối hôm qua ở nhà ăn Văn Uyển làʍ t̠ìиɦ ái kịch liệt với người đàn ông kia. 

Đặc biệt là câu nói trước khi người đàn ông rời đi... 

Vậy mà Văn Uyển quang minh chính đại lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông bắn vào ŧıểυ huyệt của cô ấy, trộn vào trong mỹ phẩm dưỡng da của Văn Tuyết khiêu khích bà ta, hơn nữa khi ăn cơm tối…

Còn nói thẳng không cố kỵ cho Văn Tuyết, người đàn ông của bà ta ngoại tình... 

Có lẽ Văn Tuyết nằm mơ cũng không ngờ tới... Đối tượng ngoại tình với chồng mình lại là cháu gái của bà ta…

Nghĩ như vậy, ŧıểυ huyệt của Tô Bối chảy càng nhiều mật dịch hơn... Trong đầu không nhịn được nghĩ, nếu bây giờ người đàn ông dùng miệng liếʍ ở giữa hai chân cô là Văn Quốc Đống…

“ŧıểυ dâm phụ! Miệng thì nói không cần, ŧıểυ huyệt phía dưới lại chảy càng nhiều hơn? Nước dâm của ŧıểυ dâm phụ đều chảy xuống sofa...”

Văn Lê vừa mắng, vừa cởi váy ngủ trên người Tô Bối ra, còn tách hai chân Tô Bối, lộ ra ŧıểυ huyệt đang không ngừng chảy nước dâm.

“Như vậy chẳng phải ngày mai người nhà chúng ta đều ngửi thấy mùi nước dâm của vợ da^ʍ đãиɠ sao?”

“Ừm... Chồng... Đừng mà... Sẽ bị người ta phát hiện ra mất... Ô...”

Toàn thân Tô Bối không mảnh vải che thân, nước dâm trong ŧıểυ huyệt không ngăn được chảy ra, nếu không phải chỗ đó của Văn Lê không được…

Sao cô có thể chịu ấm ức như vậy, một lòng muốn đi quyến rũ chồng.

Đột nhiên trong đầu cô lóe sáng, Tô Bối thoáng thấy bóng đen ở chỗ cầu thang.

Bóng đen yên lặng không tiếng động như bóng ma, không biết nhìn bao lâu, nhưng vẫn không mở miệng cắt ngang bọn họ. 

Trong lúc nhất thời, tiếng rêи ɾỉ kìm nén của Tô Bối cao vót hơn: “Ô... Chồng... Bên trong ŧıểυ huyệt rất ngứa... Anh liếʍ bên trong cho người ta được không...”

“ŧıểυ huyệt ngứa?” Văn Lê đánh lên mông của Tô Bối, khiến cặp mông lắc lư mạnh: “Nhớ kỹ, là ŧıểυ huyệt da^ʍ đãиɠ của ŧıểυ dâm phụ ngứa!”

“A... Chồng... ŧıểυ huyệt da^ʍ đãиɠ của ŧıểυ dâm phụ rất ngứa... Anh mau liếʍ đi...”

Tô Bối còn chưa nói xong, Văn Lê đã cúi đầu dùng sức mυ"ŧ ŧıểυ huyệt, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp mò vào trong ŧıểυ huyệt. 

"A..."

Theo động tác của Văn Lê càng ngày càng dùng sức, Tô Bối không ngừng nâng eo, thoải mái hào phóng để lộ ra cơ thể trần trụi, cùng với hai viên anh đào cứng rắn trên đôi gò bồng cho Văn Quốc Đống ở cầu thang xem.

Khi còn trẻ Văn Quốc Đống tham gia quân ngũ nên thị lực và thính lực đều cao hơn người bình thường nhiều, hiện giờ nhìn hai người dưới tầng chẳng phân biệt nơi làʍ t̠ìиɦ, vốn nên mở miệng quát to, bây giờ bước chân của ông đều không dịch nổi.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cả người Tô Bối trần trụi nằm trước mắt ông, phong cảnh giữa hai chân còn rõ hơn hắn nhìn tối qua.

“ŧıểυ dâm phụ nhỏ giọng một chút... Ba ngủ không sâu... Một chút động tĩnh ông ấy đều có thể nghe thấy!”

“Ba... Ừm… Ba, ba sẽ không nghe thấy đúng không? Ừm...” 

Tô Bối cắn môi nhìn bóng đen ở cầu thang, cố ý hỏi.

Văn Lê nghe Tô Bối gọi “ba” đứt quãng, cơ thể lập tức nóng lên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc