Người cuối cùng cô lựa chọn lại là tên đàn ông A Diệc này!
Lâm Mặc Bạch trơ mắt nhìn Nguyễn Tình xụi lơ trước người Nguyễn Vân Diệc, mặc dù khi nãy đã giải thích rõ thân phận của người đàn ông này, cậu ta là em trai của Nguyễn Tình, nhưng loại thất bại và đau đớn này vẫn như cũ ở xé rách trái tim anh.
Trong một khắc, Lâm Mặc Bạch dường như mất đi toàn thế giới, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn còn run rẩy.
“Bà mẹ nó! Bà chị ngu ngốc, đừng làm em sợ!”
Nguyễn Vân Diệc cũng hoảng loạn, thậm chí bắt đầu văng tục, may mà không rơi vào tình trạng giống Lâm Mặc Bạch, hơn nữa cậu vẫn phải duy trì sự bình tĩnh của một bác sĩ.
Cậu kiểm tra tình huống tổng quát của Nguyễn Tình trước, tạm thời không quá nghiêm trọng, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi quát Lâm Mặc Bạch, “Anh còn thất thần làm gì, còn không mau đi lái xe, đưa chị ấy đi bệnh viện!”
Tiếng hô vang dội làm màng nhĩ của Lâm Mặc Bạch chấn động, đồng thời giúp anh lấy lại bình tĩnh.
Mặc kệ là quá khứ hay tương lai, những khúc mắt cùng người đàn ông này đều không quan trọng bằng Nguyễn Tình.