Họ chỉ thấy anh đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ vinh quang vô hạn, nhưng họ đâu biết sau lưng anh đã trải qua những gì, họ chỉ thấy một mặt trong đó.
——
Lâm Mặc Bạch nói ra tất cả ngọn nguồn sự việc cho Nguyễn Tình nghe, anh biết rõ điều gì sẽ xảy ra.
Người phụ nữ đa sầu này nhất định sẽ đau lòng, thương hại anh, nói không chừng hốc mắt sẽ đỏ, lộ ra dáng vẻ còn bi thương hơn cả anh.
Nếu là trước kia, đây sẽ là điều Lâm Mặc Bạch không muốn nhìn thấy nhất, anh từ chối tất cả sự quan tâm và đồng cảm của mọi người, cái này chỉ khiến anh cảm thấy châm chọc.
Vì thế anh tự trang bị cho mình dáng vẻ lạnh lùng, không để cho người khác đụng vào thân thế của mình.
Nhưng lúc mà anh quyết định nói sự thật cho Nguyễn Tình, đã chuẩn bị thật tốt, cam tâm tình nguyện nhận lấy tấy cả phản ứng của cô, cho dù là những giọt nước mắt làm anh thống khổ.
Lâm Mặc Bạch nhìn về phía Nguyễn Tình, sự thật không khác trong tưởng tượng của anh lắm, cô gái trước mặt, mắt đỏ hoe, đôi mắt sáng rưng rưng nước mắt, nhưng mà những thứ anh cho là “Đồng tình” “Thương hại” thì hoàn toàn không phải, ngược lại là… Tức giận.
Mắt Nguyễn Tình hồng hồng, cố nén nước mắt, đôi tay dùng sức nắm chặt thành quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng run rẩy.
Trong lòng cô đầy căm phẫn mà nói, “Quá đáng giận, A Bạch, ba mẹ anh còn cả bác anh, sao họ có thể tùy ý quyết định cuộc sống của anh, tùy ý làm bậy, chỉ nghĩ đến bản thân, không được sự đồng ý của anh, sinh ra anh trong một mối quan hệ hỗn loạn như vậy.”
Lời này người ngoài nghe thấy, có lẽ cảm thấy tính trẻ con buồn cười. Nhưng mà trên thực tế, lại là Nguyễn Tình thay Lâm Mặc Bạch bày tỏ sự không cam lòng.