“Mạnh ŧıểυ thư, kẻ hèn là Trương Khuê Phát, may mắn nhận chức chủ nhiệm lớp học ban đêm của Bộ Tư Lệnh, giữa trưa là tôi đã gọi điện cho cô đó.”
“Bọn học sinh đều đang đợi cô rồi, xin mời đi theo tôi.”
Một người tầm ba mươi, gầy ốm chui ra từ sau lưng Dương Văn Xương, hướng Mạnh Lan Đình cúi chào, còn duỗi tay mời nàng đi cùng hắn.
Mạnh Lan Đình rốt cuộc cũng trấn định lại, thấy vị Dương tư lệnh kia và mọi người mỉm cười đón mình thì cũng cố mỉm cười, hướng Dương Văn Xương Trương Khuê Phát cùng với binh lính xếp hàng hai bên hoan nghênh mình gật gật đầu, nói “Cảm ơn”, rồi bước về phía trước.
“Tới rồi, tới rồi! Phòng học liền ở lễ đường cuối hành lang. Mọi người biết cô tới dạy bọn họ thì tất cả đều ngóng chờ, tình cảm quần chúng rất là kích động.”
Mạnh Lan Đình bị dẫn vào một tòa nhà, thấy bên trái, ở cuối hành lang có hai cánh cửa, hai bên có vệ binh vác súng đứng gác một cách trang nghiêm. Chờ nàng tới gần, bọn họ “Bang” một cái đứng nghiêm, hành lễ, ngay sau đó đồng thời duỗi tay, một tả một hữu mở cửa.
“Mạnh ŧıểυ thư mời vào!”
Mạnh Lan Đình giương mắt.
Trong lễ đường ánh đèn chói lọi, sáng đến chói mắt, phía trên ba vách tường đều là treo khẩu hiệu to màu hồng, tím, xanh, trên đó ghi mấy chữ màu đen “Nhiệt liệt hoan nghênh Mạnh ŧıểυ thư đến dạy học”. Nếu không phải phía trước còn treo một cái bảng đen và bục giảng thì thoạt nhìn nàng còn tưởng mình đang tiến vào một buổi lễ long trọng nào đó.
Trong lễ đường, bày từng hàng bàn ghế chỉnh tề, mọi người ngồi kín, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy toàn người là người. Trương Khuê Phát hét một tiếng “Mạnh ŧıểυ thư đến ——”, chỉ thấy toàn bộ hiến binh đang ngồi liền đứng dậy, hướng nàng mà hành lễ, tất cả đều rống lên “Mạnh ŧıểυ thư hảo ——”, tiếp theo lại là một trận vỗ tay như sấm, đinh tai nhức óc.
Tuy rằng đã trải qua một hồi “Nghi thức hoan nghênh” kinh hách ở bên ngoài cửa lớn của Bộ Tư Lệnh nhưng Mạnh Lan Đình không nghĩ tới trong phòng học cũng được chiêm ngưỡng một màn chào đón thế này. Nàng căn bản không lường trước được, theo bản năng mà quay đầu, thấy Phùng Khác Chi đứng ngay ở cửa, tay đút túi quần, khóe môi hơi hơi cong, thần sắc vui mừng, hiển nhiên là hắn đã biết.
Mạnh Lan Đình thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, cùng tiếng vỗ tay rầm rầm liền đi đến trên bục giảng, buông giáo án, hướng mọi người cười, khom người đáp lễ, ý bảo mọi người dừng lại.
Trương bí thư hạ tay, tiếng vỗ tay như sấm liền ngừng lại.
“Ngồi xuống ——”
Một trận tiếng xê dịch bàn ghế vang lên, sau đó trong phòng học lại an tĩnh rồi. Thậm chí an tĩnh đến nỗi cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được.
Trương bí thư cũng rón ra rón rén mà ngồi vào vị trí đặc thù của mình, ở bên góc của bục giảng. Tác dụng của chỗ đó là để thay Mạnh ŧıểυ thư lau bảng đen đúng lúc, hai là có thể tiện ghi chép lại tình huống trong buổi học, vừa giám sát vừa uy hiếp.
Mạnh Lan Đình giới thiệu chính mình, sau đó viết tên mình ở trên bảng đen, rồi xoay người, cười nói: “Trước khi bắt đầu học, tôi muốn kiểm tra trình độ của mọi người trước.”
Đám hiến binh tức khắc khẩn trương lên, ánh mắt sôi nổi liếc về phía Phùng Khác Chi còn đứng ngoài cửa mà nhìn chằm chằm.
“Đề rất dễ, là về bánh bao, mọi người không cần khẩn trương.”
Đám hiến binh vừa nghe thấy thì thần sắc lại thả lỏng.
“Ăn bánh bao thật tốt, tôi thích ăn nhất, có hành có thịt, một lúc có thể ăn mười cái ——” Một hiến binh trẻ tuổi buột miệng thốt ra. Trong phòng học lập tức nổi lên tiếng cười ha ha, có người nhẹ giọng nói thầm: “Chu Bưu, ngươi là Trư Bát Giới cưới vợ a, chỉ còn thiếu mỗi cái Cao Lão Trang để ngươi tới nhà nữa thôi!”
Cái người tên Chu Bưu kia đỏ mặt, không dám nhìn Mạnh Lan Đình, rũ đầu xuống.
“Yên lặng! Yên lặng!” Trương bí thư khẩn trương vạn phần, vội vàng đấm thùng thùng lên bảng đen để duy trì trật tự.
“Không sao, lớp học của tôi không phải sân huấn luyện, mọi người có thể thoải mái chút.” Mạnh Lan Đình ngăn Trương bí thư, nhìn về phía anh chàng hiến binh vừa rồi nói có thể ăn mười cái bánh bao một lúc cười nói: “Bánh bao nhân thịt và hành đúng là rất ngon, tôi cũng thích. Nhưng nếu anh giải được đề của tôi thì không có đủ bánh bao cho anh ăn đâu.”
Trong lễ đường lại nổi lên một trận cười. Cái người tên Chu Bưu kia trộm nhìn nàng một cái, trên mặt lại càng đỏ hơn.
“Tôi muốn hỏi mọi người chính là, nếu có một trăm cái bánh bao, để một trăm người ăn, một người lớn ăn ba cái, ba ŧıểυ hài tử ăn một cái thì như vậy trong số 100 người này có bao nhiêu người lớn, bao nhiêu ŧıểυ hài tử mới có thể ăn hết?”
Nghe thấy đề bài đơn giản lại có liên quan đến ăn bánh bao nên đám hiến binh liền nhanh chóng túm lấy giấy bút mà rầm rầm viết, có người vặn đầu ngón tay tính, cũng có người thương lượng với người bên cạnh. Tiếng bàn tán ong ong vang lên hết đợt này đến đợt khác. Qua một hồi lâu, lúc mỗi người đều đang nhíu mày, khổ sở suy nghĩ thì có một người chân chờ giơ tay. Mạnh Lan Đình gọi hắn trả lời, hắn nói người lớn là 25 còn ŧıểυ hài tử là 75.
Mạnh Lan Đình cười nói: “Đây là đáp án chính xác. Anh có thể đi lên nói cho mọi người xem anh tính như thế nào không.”
Người nọ sờ sờ đầu, ngượng ngùng mà cười gượng: “Tôi đoán bừa mới ra được……”
Bên cạnh lại phát ra tiếng cười.
Người nọ buồn bực: “Các ngươi còn cười ta? Mạnh ŧıểυ thư đều nói ta đáp đúng rồi kìa! Có bản lĩnh các ngươi cũng đoán bừa xem!”
Tiếng cười lại lớn hơn nữa.
Mạnh Lan Đình bảo hắn ngồi xuống, cười nói: “Cái đề bài này nhìn như đơn giản nhưng nếu tính trực tiếp thì không tiện. Chúng ta phải thay đổi cách nghĩ, còn thỉnh bạn học Chu tới giúp chúng ta giải đề này.”
Mọi người đều nhất trí mà nhìn về phía Chu Bưu.
Chu Bưu nghe thấy tên mình thì vội vàng ưỡn ngực, bang một cái đứng dậy, cả người thẳng tắp, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Mạnh ŧıểυ thư trên bục giảng.
Mạnh Lan Đình mỉm cười, để hắn ngồi trở về.
“Ba ŧıểυ hài tử không phải ăn một cái sao? Chúng ta trước tiên đem số lượng nhân ra gấp ba lần, giả sử một ŧıểυ hài tử ăn một cái, như vậy thì một người lớn sẽ phải ăn chín cái, tổng cộng sẽ phải có ba trăm cái bánh bao. Hai trăm cái bánh bao thừa ra là vì mỗi người lớn ăn hơn chín cái lại giảm 1 cái thành 8 cái bánh bao. Cho nên……”
Nàng viết xuống bảng đen một biểu thức số học.
“Nói cách khác, người lớn có ba trăm giảm đi một trăm lại lấy chín giảm đi một, tính ra là hai mươi lăm người. ŧıểυ hài tử chính là 75 người. Lý giải như vậy mọi người có hiểu không?” (Ta không hiểu gì hết)
Nhóm hiến binh trong lễ đường có vài người lộ ra thần sắc bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, có còn người vẫn vò đầu bứt tai, mặt ủ mày ê.
Mạnh Lan Đình cười nói: “Mặc kệ hiểu hay không hiểu cũng đều không sao. Bài này không phải chỉ có một cách giải, còn
có cách khác. Tôi hiện tại sở dĩ cùng mọi người giải bài, mục đích là muốn trong lòng mọi người có ý niệm rằng đây chính là lớp toán mà sau này tôi sẽ cùng học với mọi người. Nếu mọi người cảm thấy có chút ý tứ thì đêm nay chúng ta có thể chính thức bắt đầu đi học.” Mọi người trăm triệu không nghĩ tới người được mời đến dạy lại là một vị ŧıểυ thư trẻ tuổi, lại đẹp, lại hài hước, còn thân thiết nữa. Đây đúng là khác hoàn toàn so với cái vị Phùng gia công tử mặt đen đã độc hại bọn họ ba tháng nay. Chỉ cần ngồi ở đây nhìn nàng, cũng đã là một loại hưởng thụ lớn lao. Kể cả nội dung bài học bây giờ cũng thật có ý tứ, không hề đáng sợ như lúc đầu tưởng tượng.
Huống chi, còn có tiền!
Trên đời còn có cái gì tốt hơn cái này nữa chứ?
Đến giờ mọi người rốt cuộc tin tưởng lời Phùng trưởng quan nói với bọn họ buổi chiều nay. Đây xác thực là việc “Nhẹ nhàng” đối với bọn họ.
Nhóm hiến binh nối nhau mà gật đầu, hy vọng có thể khiến Mạnh ŧıểυ thư chú ý mình. Không khí lớp học cực kỳ tốt, cảm giác mông còn chưa ngồi nóng thì đã hết giờ rồi.
Chuông tan học vang lên, nhóm hiến binh lại lần nữa đứng dậy, vỗ tay đưa tiễn, biểu tình trên mặt mang theo luyến tiếc. Nếu không phải Phùng tham mưu còn ở cửa nhìn chằm chằm, thì bọn họ hận không thể đều vây lên nói với nàng vài câu mới tốt.
Mạnh Lan Đình thu thập giáo án, mặt mang tươi cười mà vẫy tay với đám học sinh bên dưới, xoay người đi ra khỏi lễ đường.
Phùng Khác Chi đi theo nàng, nói: “Mạnh ŧıểυ thư, cô dạy thật tốt. Để tôi đưa cô về.”
Mạnh Lan Đình nói: “Cảm ơn. Làm phiền Phùng công tử.”
Phùng Khác Chi nói: “Không phiền.” Hắn ngừng lại một chút: “Kỳ thật…… Cô cũng có thể gọi tên tôi. Chúng ta cũng coi như người quen, công tử tới công tử đi, có chút không tiện.”
Mạnh Lan Đình áy náy cười: “Tôi quen rồi, đột nhiên sửa miệng thì có chút không hay. Phùng công tử đừng trách móc.”
Phùng Khác Chi lại nghĩ tới tối hôm qua, lúc Chu gia thái thái nhận nhầm hắn với Hề Tùng Chu thì hắn rõ ràng nghe thấy nàng nói hai chữ “Tùng Chu”. Nàng cùng Hề Tùng Chu quen biết cũng cùng một lúc với mình, thế nhưng nàng lại gọi tên hắn trôi chảy như vậy.
Trước mắt hắn lại hiện ra ánh mắt đám hiến binh nhìn chằm chằm vào nàng trong buổi học vừa nãy. Trong lòng Phùng Khác Chi càng thêm không thoải mái, nhưng trên mặt hắn không biểu lộ điều gì, chỉ gật gật đầu: “Cũng tốt. Vừa rồi tôi cũng chỉ là thuận miệng nói nói thôi, tùy Mạnh ŧıểυ thư đi.”
Mạnh Lan Đình mỉm cười: “Cảm ơn Phùng công tử thông cảm.”
Trên đường đi ra ngoài, Phùng Khác Chi bước có chút nhanh, cũng không nói gì khác, đem Mạnh Lan Đình tụt lại phía sau. Dương hiệu trưởng thế nhưng vô cùng nhiệt tình đưa tiễn, lại không ngừng cảm ơn nàng. Đến cổng lớn của Bộ Tư Lệnh, Dương Văn Xương dừng bước chân, nhìn Phùng Khác Chi, trong lòng có điểm không hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Đêm nay, vì nghênh đón vị Mạnh ŧıểυ thư này mà Bộ Tư Lệnh bày ra trận thế như vậy, nói thực ra, vẫn là lần đầu. Lần trước tổng bộ ở Nam Kinh tới cũng chưa nhận được đãi ngộ thế này đâu.
Phùng gia công tử phong lưu phóng khoáng hiển nhiên là lại coi trọng cái vị Mạnh ŧıểυ thư này rồi. Dương Văn Xương trong lòng biết rõ ràng, nên vô cùng tận sức mà phối hợp.
Buổi tối nay mọi việc đều thuận lợi, hiệu quả tốt đến bất ngờ. Dương Văn Xương thật sự không biết có chỗ nào không đúng mà Phùng gia công tử đột nhiên lại trở nên trầm mặc như thế, cảm xúc dường như có chút không tốt.
Vệ binh nhìn thấy người đi ra thì vội mở cửa sắt.
Dương Văn Xương chần chờ thử hỏi: “Như vậy, Phùng công tử sẽ đưa Mạnh ŧıểυ thư về chứ?”
Phùng Khác Chi nhàn nhạt nói: “Mạnh ŧıểυ thư chờ một lát, tôi đi đánh xe tới đây.” Hắn vừa dứt lời thì thấy ngoài cửa của Bộ Tư Lệnh bỗng nhiên sáng ánh đèn. Trong nháy mắt có người xuống xe, đi tới trước cửa.
Đúng là Hề Tùng Chu! Cũng không biết hắn đến đây lúc nào, vừa rồi hiển nhiên là hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.
Vệ binh lập tức nâng súng ngăn cản: “Người nào! Bộ Tư Lệnh là nơi trọng địa, người ngoài không được vào!”
Hề Tùng Chu cũng không mạnh mẽ đi vào. Hắn dừng bước, nói chuyện với Phùng Khác Chi: “Khác Chi! Buổi tối tôi đi đến chô giáo sư Chu, bọn họ nói Lan Đình tới chỗ này dạy học. Tôi nghe Bát tỷ của cậu nói gần đây cậu vì chuẩn bị cho cuộc thi cuối tháng mà vô cùng bận rộn, đều ngủ ở Bộ Tư Lệnh. Tôi không có việc gì, liền tới đây thay cậu đưa Mạnh ŧıểυ thư về, không cần cậu phải đi lại nữa.”
Hắn nói xong, nhìn Mạnh Lan Đình: “Nếu không còn việc gì thì chúng ta đi thôi?”
Nàng quay đầu, tạm biệt Dương Văn Xương, lại nói với Phùng Khác Chi: “Phùng công tử, anh cũng dừng bước thôi, cảm ơn anh đã đón tôi tối nay. Tôi đi trước đây.” Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Hề Tùng Chu gật đầu với Dương Văn Xương còn đang kinh ngạc nhìn, xoay người bước nhanh đuổi kịp Mạnh Lan Đình, tới nơi còn giúp nàng mở cửa xe, sau đó lên xe lái đi. Ô tô rất nhanh đã biến mất ở trong bóng đêm.
Dương Văn Xương trộm nhìn Phùng Khác Chi, thấy hắn còn đút tay vào túi mà đứng, nhìn chằm chằm phía trước. Ông ta chần chờ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Phùng công tử…… Nếu không có việc gì khác thì tôi cũng đi đây…… Nếu không về thì con cọp mẹ trong nhà sợ sẽ phát tác……”
Phùng Khác Chi không nói một lời, xoay người đi nhanh vào bên trong.