Bên tai nàng có các loại thanh âm đầu hạ, tiếng mạt chược ném mạnh trên bàn va chạm lách cách. Ở đầu kia của ngõ nhỏ có tiếng cười vui của đám hài đồng đang chơi nốt mấy ngày trước khi nghỉ hè. Không biết nhà ai về muộn mà bây giờ mới nấu cơm, phát ra tiếng nồi niêu va chạm. Trong xó xỉnh góc tường có tiếng muỗi ong ong khiến người chán ghét, còn có tiếng dế mèn cô độc, giống như vừa mới cảm giác được mùa hè đến liền vội vã chui ra khỏi huyệt động, ngẫu hứng kêu to. Tất cả những âm thanh này hòa trộn trong gió ấm đầu hè, ồn ào nhưng lại đầy sức sống và mang theo hơi thở nhẹ nhàng.
Nửa tháng này, Phùng gia nhi tử tuy rằng không có lộ mặt nhưng cơ hồ mỗi tối khi đi ngủ, lúc nàng nhắm mắt lại đều sẽ nhớ đến một màn phát sinh ở nhà xưởng bỏ đi đêm đó. Trong lòng nàng vẫn luôn có khúc mắc, muốn đem sự tình hỏi cho rõ ràng. Nếu sự việc đúng như nàng nghĩ thì ít nhất cũng nên hướng hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng mọi thứ cũng chỉ là sự tưởng tượng của nàng mà thôi. Không nghĩ đến hôm nay lại thấy hắn ở đây.
Mạnh Lan Đình không rảnh suy nghĩ Phùng gia Cửu công tử sao tự dưng lại đến khu hẻm nhỏ bình dân này, đứng dưới góc đường bị hỏng đèn mà hút thuốc. Nàng chỉ vội hỏi: “Phùng công tử, tôi muốn hỏi anh chuyện này, ngày đó ở nhà xưởng chỗ Tào Gia Độ, có phải anh cố ý thả chúng tôi không?”
Nàng biết! Nàng thế nhưng lại biết!
Trái tim Phùng Khác Chi âm thầm đập nhanh hơn. Ngày thường hắn có hút thuốc, đây là thói quen lưu lại khi học trong trường quân đội. Việc huấn luyện ở đó vô cùng áp lực, cơ hồ không ai ở đó là không hút thuốc. Đây cũng là một loại phương thức phát tiết áp lực. Nhưng hắn cũng không nuốt khói xuống mà chỉ có thói quen ngửi mùi thuốc lá này thôi.
Giờ khắc này, hắn lại hít thật sâu một ngụm khói thuốc, sau đó ném nó trên đất, dùng giày dẫm tàn thuốc, tay đút túi quần, nhàn nhạt mà nói: “Tôi cũng không phải là người tốt gì. Mạnh ŧıểυ thư đừng hiểu lầm.”
Mạnh Lan Đình trầm mặc một lát. Sau khi hắn nói ra câu phủ nhận này thì nàng rốt cuộc cũng trăm phần trăm xác định nghi ngờ của mình là đúng rồi. Lúc ấy hắn rõ ràng thấy được tờ truyền đơn mà nàng giấu dưới đống máy móc kia nhưng lại làm như không có gì mà thả bọn họ.
Đèn đường đúng lúc này lại sáng lên.
Mạnh Lan Đình nhìn Phùng gia nhi tử ở đối diện. Hắn cũng không nhìn nàng mà hơi hơi xoay mặt, tầm mắt phảng phất như đang nhìn đoạn đầu tường phái sau mình.
Nàng hơi nhếch miệng, ôn nhu nói: “Phùng công tử, cảm ơn anh. Tôi thay mặt cho học sinh ngày đó cảm ơn anh đã hỗ trợ.”
Đèn đường tỏa ra một mảnh ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt nàng. Khóe mắt Phùng Khác Chi thấy hai tròng mắt của nàng hơi hơi lập lòe chút quang mang. Khóe môi nàng giống như đang cười, giọng nói cũng là ôn như chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên Phùng Khác Chi nghe thấy nàng dùng giọng nói ôn nhu như thế mà nói với mình. Gân cốt cả người hắn nhộn nhạo cả lên, vừa rồi trên tai bị con muỗi cắn sưng đỏ cũng không cảm thấy ngứa.
Hắn ho khan hai tiếng: “Được rồi. Mã Lục đã chuyển lời cho cô rồi chứ? Hy vọng không có lần sau. Đặc biệt là Mạnh ŧıểυ thư cô.” Hắn rốt cuộc quay mặt lại, nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cũng có chút nghiêm khắc lên: “Đây không phải việc cô có thể nhúng tay!”
Mạnh Lan Đình rũ mắt, trầm mặc.
Lời vừa nói thì trong lòng Phùng Khác Chi đã hối hận. Hắn sợ khẩu khí của mình sẽ dọa nàng. Chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra. Hắn vắt hết óc, muốn nói cái gì để bổ sung nhưng lại thấy nàng nhìn mình, gật gật đầu, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Tôi biết. Tôi cũng đã đem lời anh nói tối hôm đó nói lại cho học sinh.”
Nàng thế nhưng lại nghe lời như thế! Trong lòng Phùng Khác Chi tức khắc tâm hoa nộ phóng. Hắn lại muốn nói cái gì nữa nhưng trong thời gian ngắn không nghĩ thêm được cái gì. Cái tin tức về đệ đệ của nàng thì có đánh chết hắn cũng không thể nói ra.
Nàng cũng không hề mở miệng.
Không khí có hơi chút ngưng trọng, hai người cứ đứng như thế. Trong không khí, phảng phất có một tia xấu hổ.
Phùng Khác Chi biết mình cần phải đi, hắn cũng không có lý do gì ở lại đây, huống chi đêm nay hắn căn bản không muốn nàng nhìn thấy mình.
Đèn đường tắt, rồi sáng, rồi lại tắt, lại sáng.
Phùng Khác Chi ngửa đầu, chỉ chỉ đèn đường: “Hỏng rồi. Ngày mai tôi bảo người của cục thị chính tới sửa.”
Mạnh Lan Đình nói: “Cảm ơn Phùng công tử.”
Lại không ai nói gì.
Phùng Khác Chi lần nữa ho khan một tiếng: “Như vậy…… Tôi đi trước. Kỳ thật tôi rất bận, lúc nãy chỉ là tiện đường……”
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, rồi một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, một cánh cửa mở ra. Chu thái thái từ bên trong đi ra, liếc mắt một cái thấy Mạnh Lan Đình, liền oán giận nói: “Không đánh, không đánh, Vương thái thái cùng Trương thái thái quá quỷ quyệt a! Lan Đình cháu thật đáng đánh, lần sau có rảnh thì phải tới giúp ta……”
Bà đi đến bên cạnh Mạnh Lan Đình rồi mới để ý thấy Phùng Khác Chi ở một góc khác. Chu thái thái bị cận thị, nơi này lại tối tăm nên không thấy rõ người tới, còn tưởng là Hề Tùng Chu tới, trên mặt tức khắc lộ ra tươi cười, nhiệt tình mà nói: “Là Tùng Chu a? Sao tới rồi lại không vào ngồi? Mau tiến vào, đứng ở đây làm gì!”
Mạnh Lan Đình có chút xấu hổ, nhánh chóng nhìn Phùng Khác Chi, thấy hắn không rên một tiếng, đành phải nói: “Chu bá mẫu, anh ta không phải Tùng Chu. Anh ta…… Là Phùng gia công tử……”
Chu thái thái lúc này mới phát hiện mình đã nhận sai người, vội “Ai” một tiếng, nhanh chóng xin lỗi: “Ai nha Phùng công tử, thật sự ngượng ngùng, vừa rồi ta không nhìn rõ, nên mới nhận sai người……”
Bà bỗng nhiên chần chờ, giống như nhớ ra cái gì, cẩn thận đánh giá Phùng Khác Chi,
trên mặt lập tức lộ ra kinh ngạc, rồi chuyển hướng nhìn Mạnh Lan Đình. “Lan Đình, vị Phùng công tử này chính là vị kia……”
Mạnh Lan Đình không có nói cho vợ chồng giáo sư Chu về việc mình từng có hôn ước với Phùng gia nhưng nàng tới Thượng Hải tìm Phùng gia hỗ trợ tìm đệ đệ thì Chu thái thái tự nhiên cũng rõ ràng. Huống chi buổi tối hôm đó, trong lễ kỷ niệm thành lập trường, Chu thái thái từ xa cũng đã nhìn thấy Phùng Khác Chi.
Mạnh Lan Đình biết Chu thái thái đã nhận ra người, chỉ là chưa dám xác định, lại nhìn Phùng Khác Chi, thấy hắn vẫn là không rên một tiếng, đành phải tiếp tục giúp hắn xác nhận.
“Đúng vậy. Chính là vị Phùng công tử kia……”
Chu thái thái ngây ngẩn cả người. Phùng gia là thân phận địa vị gì bà tất nhiên biết. Trăm triệu lần không nghĩ tới buổi tối hôm nay Phùng gia công tử thế nhưng sẽ đứng ở cửa nhà mình.
Chu thái thái lập tức trở nên câu nệ, sau khi chần chờ liền tri kỷ hỏi: “Phùng công tử, nếu không chê chỗ này đơn sơ thì mời vào nhà ngồi.”
Phùng Khác Chi gật gật đầu: “Hảo. Cháu cũng có chút khát nước. Cảm ơn thái thái.”
Mạnh Lan Đình có chút ngoài ý muốn, nhìn Phùng Khác Chi một cái. Hắn cũng không nhìn nàng mà chỉ dừng trên mặt Chu thái thái.
Chu thái thái lúc này đúng là quá kinh ngạc rồi, không nghĩ được vị Phùng gia công tử này lại đáp ứng nhanh thế. Bà nhanh chóng liếc Mạnh Lan Đình rồi vội vàng cười dẫn đường: “Phùng công tử mau mời vào. Không cần khách khí, kêu ta Chu thái thái là được.”
“Cảm ơn Chu thái thái. Vậy làm phiền.” Phùng Khác Chi gật đầu, bỏ lại Mạnh Lan Đình phía sau rồi cất bước đi theo Chu thái thái vào nhà.
Một màn này phát sinh quá nhanh, Mạnh Lan Đình còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phùng Khác Chi đi theo Chu thái thái vào cửa, đành phải đi vào theo.
Chu thái thái đưa Phùng Khác Chi xuyên qua ŧıểυ viện, kéo bức mành màu xanh trừ muỗi lên, đi vào phòng khách, nhìn nhà mình có chút chật hẹp thì mặt hơi co quắp mà cười nói: “Chỗ này của chúng ta nhỏ, Phùng công tử cứ tự nhiên. Trong nhà cũng không có trà gì tốt, vừa lúc tháng trước lão Chu có học sinh gửi cho chút trà Long Tĩnh đầu xuân này. Để ta đi pha cho cậu chút trà. Lan Đình, cháu cứ bồi Phùng công tử nói chuyện nhé.”
Chu thái thái đi vào bên trong, lúc đi qua thư phòng thì hướng tới bên trong hô: “Lão Chu! Ông đoán là ai tới? Phùng gia công tử! Ông ra gặp người ta đi.”
Phùng Khác Chi mới vừa ngồi vào một cái ghế mây trong phòng, nghe thấy thế liền lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm túc: “Chu thái thái, danh tiếng của giáo sư Chu cháu đã nghe từ lâu. Ông chính là ngôi sao sáng trong học thuật, là rường cột nước nhà. Nếu không chê quấy rầy thì cháu muốn được gặp mặt mở mang chút.” Nói xong hắn liền đi đến thư phòng, hướng về cánh cửa thư phòng mà Chu thái thái đã đẩy mở, cung cung kính kính mà cúi ngừoi 90 độ sau đó đứng thẳng dậy nói: “Giáo sư Chu, ŧıểυ tử Phùng Khác Chi, tên tự là Dẫn Cánh, đêm nay may mắn tới đây bái kiến giáo sư, thật đúng là vinh hạnh của cháu.”
Giáo sư Chu đeo kính giống ngày thường. Ông đang đọc sách thì bị động tĩnh bên ngoài làm cho kinh ngạc. Lúc ông giương mắt nhìn ngoài cửa thì trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó chậm rãi buông sách trong tay xuống.
Phùng Khác Chi đã tự động đi tới án thư rồi lần nữa khom lưng chào: “Giáo sư Chu, ŧıểυ tử Phùng Khác Chi. Hy vọng cháu tùy tiện đến không quấy rầy ngài. Ngài cứ gọi cháu là Khác Chi là được, người nhà cháu đều gọi như thế.”
Giáo sư Chu rốt cuộc phản ứng lại, đánh giá cậu thanh niên đang cung kính chào mình, nỗi kinh ngạc mới rồi cũng chậm rãi tiêu tan, trên mặt lộ ra mỉm cười, gật gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống.
Phùng Khác Chi “Ai” một tiếng, vội vàng cất bước ngồi xuống cái ghế trước mặt giáo sư Chu.
Mạnh Lan Đình cũng theo vào, đứng ở cửa thư phòng, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Chu thái thái thấy thế, càng hoàn toàn yên tâm.
Danh tiếng của vị Phùng gia Cửu công tử này ở Thượng Hải thật sự là quá lớn. Trong đêm tiệc rượu đó bà chính mắt thấy hắn vì mỹ nhân mà vung tiền như rác, cùng với tin tức trên báo chí mà bà thường đọc được thì tự nhiên không coi hắn là thanh niên đàng hoàng gì. Trong ấn tượng của bà thì hắn chính là một cái hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng.
Chu thái thái biết lão nhân nhà mình thanh cao, vốn lo lắng ông ta không cho Phùng gia công tử thể diện. Tuy nói hắn ăn chơi trác táng, nhưng gia thế cùng thân phận của hắn rốt cuộc bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Không nghĩ tới Phùng gia công tử này lại có thái độ cung kính, lời nói đĩnh đạc mà phản ứng của lão nhân nhà mình lại vượt xa dự doán của mình.
“Lan Đình, cháu cũng đi vào đi. Ta đi pha trà cho mọi người.” Chu thái thái âm thầm mà thở nhẹ một hơi. Thấy Mạnh Lan Đình còn đứng ở cửa không đi vào, bà nhẹ nhàng đẩy nàng, còn mình thì nhanh chóng đi pha trà.