Xán Xán thấy không ổn, nếu để cho tên Triệu Noãn Noãn thuộc trường phái phong kiến bảo thủ biết cô lấy hai thanh sắt kia từ nội y của mình thì chết chắc! Tình thế cấp bách, từ phía sau xe liền kéo lấy cổ áo của Cao Vũ.
Hai người đồng loạt nhìn về phía cô, tình hình nhất thời lúng túng.
“Ai da! Em đói bụng muốn chết! Mau đi ăn cơm đi!” Xán Xán giả làm bộ dạng đáng thương.
“Tô Xán Xán, bộ anh ngược đãi em sao?”
“Không có a!”
“Anh chưa cho em ăn cơm sao?”
Xán Xán lắc đầu, cô không phải không ăn cơm, hoàn toàn ăn đủ hai bữa a.
“Vậy sao em giống dân chạy nạn bị bỏ đói ba ngày vậy hả?”
Ách…
“Bởi vì cô ấy kích thước tương đối lớn nên năng lượng tiêu hao rất nhanh.” Cao Vũ đáp.
“Đúng a! Bởi vì kích thước của em tương đối lớn…” Chờ một chút! Câu này hình như không đúng lắm! Nghe sao giống đang nói móc cô vậy?!
“Anh….anh…anh…anh…” Lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào bởi cô liếc thấy Cao Vũ đang không biết vô tình hay cố ý đung đưa hai cái thanh sắt kia, vẻ mặt quỷ dị đến cực điểm,
“Tôi thì sao?” Anh nhướn nhướn lôn mày, mười phần thú vị hỏi tới.
“Anh phân tích thực quá là chính xác…” Tô Xán Xán khóc không ra nước mắt.
Cao Vũ thể hiện vẻ mặt “Ta nói đúng rồi”, nhưng hai thanh sắt trong tay vẫn không có ý để xuống, ánh mắt như cũ, không rời khỏi người Xán Xán.
“Còn…Còn chuyện gì nữa sao?”
Cao Vũ liếc mắt xuống một cái, Xán Xán lúc này mới y thức được rằng tay còn cầm cổ áo người ta, lập tức buông tay ra như bị điện giật, cảnh giác ngó chừng Cao Vũ. Lúc này vốn không nên chọc hắn mất hứng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Cao Vũ bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đem hai thanh sắt tội ác kia trả về chỗ cũ.
Tô Xán Xán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cô cũng phát hiện một bí mật động trời, thì ra sống nhiều năm như vậy, cho đến tận ngày hôm nay cô mới phát hiện trên người mình thì ra có thể đào móc ra nhiều tế bào chân chó như vậy ( TV : em XX ý muốn nói em ấy biết phục tùng như chó nghe lời chủ ấy mà =)))
Nhưng đáng tiếc, Xán Xán sống lâu như vậy nhưng lại quên mất câu thành ngữ – được voi đòi tiên.
“Em họ, phiền em lấy giúp cái muỗng được không?” Cao Vũ nở nụ cười sáng lạn nhưng phía dưới cất giấy một cây đao, muốn đem Xán Xán đáng thương bóc lột đến thương tích đầy mình a!
“Không phải vừa mới giúp anh lấy sao?”
Dĩ nhiên, phản đối vô hiệu “ Em nhìn xem, cái muỗng em mới cầm có khe nứt a…”
“Ở đâu?” Tô Xán Xán ngó chừng cái muỗng rồi nghiên cứu hồi lâu, “Cái này không phải là hoa văn sao?”
“Hoa văn?” Cao Vũ nghi hoặc nhìn cái muỗng kia, “Hoa văn này nhìn thực chướng mắt a, phiền em họ giúp anh đổi lại cái đẹp mắt một chút.” Nói xong ném cho cô một cái cười mê chết người không đền mạng ( AA: *rụng tim*)
Tô Xán Xán điên.
Chờ cái muỗng được lấy ra, ghế ngồi còn chưa ấm chỗ thì âm thanh ma quỷ kia lại vang lên, “Em họ, em nhìn xem hoa văn trên cái đĩa này có phải là cũng không vừa mắt hay không a…”
Cứ như vậy, bữa cơm này, Xán Xán giống như một công nhân lao động chạy tới chạy lui, cơ hồ đem cả bộ đồ ăn trên bản đem đổi lại, rốt cục có thể yên tâm thoải mái ngồi xuống mà ăn cơm ————-
“Cánh gà của tôi đâu???” Một nỗi dự cảm bất thường xông lên đầu.
“A” Cao Vũ liếc nhìn xương gà trong mâm, “Anh nghĩ em họ không thích ăn, cho nên….Không nên lãng phí mà…” Tên kia nói với vẻ mặt vô tội. (AA: gì chứ cướp miếng ăn là rất đáng chém nha, cho dù anh có là soái ca chăng nữa….chém đê!!!)
Trái tim Tô Xán Xán như tan nát, cô thích nhất là cánh gà, luôn để lại cuối cùng mới ăn nha!
Nếu như nói mới vừa rồi áp bách chẳng qua là núi lửa nội bộ hoạt động, còn bây giờ nhìn thấy cánh gà yêu dấu biến mất trong miệng tên kia, Tô Xán Xán lòng chất chứa lửa giận rốt cục cũng bộc phát.