Từ phòng máy bước ra, Chu Văn Cẩn nhìn đồng hồ, vừa vặn mười giờ.
Diêu Viễn gọi anh từ đằng sau, Trung tâm đã chuẩn bị bữa khuya ở nhà ăn, bảo anh đừng vội về khách sạn.
Anh xua tay:
- Mình không đói.
Thời tiết ở Trung tâm đẹp hơn ở Bắc Kinh nhiều, nơi này nằm giữa một hẻm núi, không khí trong lành, nhiệt độ vừa phải. Hôm nay Tây Xương trời trong xanh, một vầng trăng tỏ lửng lơ giữa trời, sao mờ lác đác. Hơi ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy tháp phóng vệ tinh cao bảy mươi sáu mét và đài tránh tuyết cao hơn ba trăm mét.
Lúc này, đi bên ngoài cũng không hề cảm thấy lạnh.
Buổi chiều, vệ tinh do phía Liên Xô ủy thác cho trung tâm phóng đã tới điểm chỉ định, anh vừa khéo được chứng kiến, cảnh tượng hết sức hùng tráng. Nhưng anh không cách nào chứng kiến quá trình phóng vệ tinh sẽ diễn ra một tháng sau. Phía Bộ đã có lệnh, ngày kia bọn họ phải về Bắc Kinh.
Trong ngành này, anh vốn sở trường phòng ngự. Ở Harvard, lại chuyên về phòng ngự an toàn. Các chuyên gia phụ trách kiểm tra việc rò rỉ thông tin, còn việc nâng cấp bảo mật mình anh một cõi, nhiệm vụ hoàn thành một cách có thể coi là hoàn hảo, hiện giờ hệ thống đã khôi phục lại như cũ, chỉ có điều những người khác vẫn chưa tìm ra dấu vết của tin tặc.
Các chuyên gia an ninh nhận xét, có khả năng là hacker tự mình khiêu chiến, mang tính chất đùa dai, cũng có khả năng là một cao thủ thật sự đang khởi động. Năm 2008, một tổ chức hacker mang tính toàn cầu đã lợi dụng quy trình lừa đảo ATM, chỉ trong vòng một đêm đã cướp đi chín triệu đô la Mỹ từ bốn mươi chín ngân hàng trên toàn thế giới, tới nay vẫn chưa phá được, nghe nói đến cả một người tình nghi cũng không có.
Tâm trạng mọi người khá nặng nề, chuyên gia dẫn đội báo cáo với Trác Thiệu Hoa tình hình phía bên này, nghe xong, anh liền ra lệnh về Bắc Kinh.
Chu Văn Cẩn có thể coi là người có tâm tình nhẹ nhõm nhất trong nhóm, điều duy nhất không trọn vẹn là Tây Xương ở khá xa Bắc Kinh, anh nhớ Heo.
Bàn tay nắm điện thoại đổ mồ hôi, trái tim lại vì một dãy số mà đập thình thịch.
Chưa nói chuyện đã thấy mặt hơi đỏ. Hơi mất tự nhiên, anh đã quen ăn nói kiểu bốp chát với Heo, dịu dàng thắm thiết như thế này thật xấu hổ.
- Đang làm gì thế?
- Đang định chơi địa chủ với Ninh Mông trên mạng. Xong việc chưa? – Gia Hàng lại hết sức thoải mái.
- Thi thế nào rồi?
- Cũng ổn, dù sao chỗ nào biết thì sẽ làm được, chỗ nào không biết thì bỏ qua.
Nếu cô nói là cũng ổn, tất nhiên là chắc chắn tới 90%. Heo luôn khiến anh không dám buông lơi, nói là nguyện ý thua cô, nhưng anh chỉ muốn thua trên mặt tình cảm, những mặt khác anh phải nỗ lực.
- Sao không ra ngoài với bọn Tiểu Ngải cho thoải mái?
- Tiểu Ngải làm thêm ở công ty, Ninh Mông sợ lạnh. – Giọng hơi oán trách.
- Hết cảm rồi chứ?
- Ừ! – Cô khụt khịt mũi để chứng minh.
- Ngày mai muốn làm gì?
- Ngủ, sau đó chẳng làm gì cả. – Cô cười.
- Anh… ở đây trăng rất to, ánh trăng rất đẹp.
- Tây Xương còn có tên là Nguyệt Thành, trăng đẹp là đương nhiên. Chu sư huynh, anh lãng mạn hơn hồi xưa đó!
- Heo, khi anh về Bắc Kinh, đừng gọi anh là Chu sư huynh nữa.
- Tại sao?
- Chúng ta chính thức qua lại đi! – Cuối cùng cũng đã có thể nói ra một cách trôi chảy rồi, cũng may là nói theo cách này, chứ nếu đứng trước mặt cô, thật sự không thể mở miệng.
Đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, ngay cả hơi thở cũng không cảm thấy nữa, nhưng anh biết cô vẫn đang nghe.
- Câu nói này chậm mất ba năm, thật may, anh vẫn còn cơ hội để nói. Nếu em… rất muốn ra nước ngoài học, cũng được, lần này đến lượt anh đợi em. Nếu em từ bỏ, anh nghĩ anh sẽ… sướng phát điên.
- Em…
- Suỵt! Đừng nói gì cả, đợi anh về rồi nới với anh. Hôm nào chúng ta về Bắc Hàng chơi bóng đi, thật nhớ sân bóng ở đó, rồi đến mời thầy hướng dẫn cùng đi ăn cơm. Heo, đồng nghiệp của anh tới rồi, anh cúp máy đây!
Mỉm cười tự diễu, rất muốn tặng một nụ hôn qua sóng điện thoại lên má cô, nhưng vẫn không đủ dũng cảm.
- Tạm biệt!
- Nói chuyện với ai mà cười dịu dàng vậy? – Diêu Viễn chạy tới, quăng cho anh một cái túi giấy. – Lấy cho cậu hai cái bánh bao này.
- Cám ơn! – Bánh bao vẫn còn nóng hổi, anh lấy ra cắn một miếng.
- Cô bé đàn em kia hả? – Diêu Viễn ngắm nghía anh.
Anh chỉ cười không đáp.
- Không phải bị mình đoán trúng rồi đó chứ? – Diêu Viễn cau mày. – Văn Cẩn, cậu muốn bị đuổi việc hẳ?
Anh quay đầu dò hỏi.
Diêu Viễn dừng chân lại, vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Cậu có biết cô sư muội của cậu là gì của thủ trưởng không?
- À, việc đó hả, có thể là gì chứ? – Anh không để tâm, cười khì ngoạm cái bánh bao trong tay một miếng.
Sắc mặt Diêu Viễn trầm xuống:
- Có lần ở trường bắn, mình nghe quản lý Đầu To tán gẫu với người khác, nói thủ trưởng rất yêu thương vợ mới, buổi tối còn cất công đưa cô ấy tới trường bắn. Người khác hỏi là chuyện từ bao giờ, ông ấy nói là tối mùng Bốn. Tối hôm đó, chúng ta… chẳng phải đi nhờ xe thủ trường vào thành phố sao?
Chu Văn Cẩn chẳng tỏ vẻ gì, nhưng tâm trạng hình như chẳng bị ảnh hưởng:
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ người mà chúng ta đang nói tới không phải chính là cô sư muội của cậu sao? – Lông mày Diêu Viễn chau lại.
Chu Văn Cẩn nhanh chóng giải quyết cái bánh bao thứ hai, rút khăn ra lau tay:
- Là cùng một người, nhưng không phải là chuyện đó.
Diêu Viễn không hiểu.
Mặt Chu Văn Cẩn thoảng chút dịu dàng:
- Cho dù cô ấy có con, mình cũng chẳng lấy làm lạ. Cô ấy à… – Anh lắc đầu cười khẽ – Chỉ cần để chọc tức mình, lời ác độc thế nào cũng dám nói ra, chẳng lo sau này sẽ hối hận. Hôm đó mình tức mụ cả đầu, đánh mất tỉnh táo, trách nhầm cô ấy, lại còn xúc phạm cô ấy. Cậu bảo cô ấy có thể bỏ qua cho mình không? Tất nhiên là sẽ công kích mình một cách cực kỳ nặng nề. Ha ha, bọn mình là oan gia mà! Bây giờ bọn mình đều đã nói rõ, cô ấy với thủ trưởng chỉ là quen biết, không phải như cậu tưởng đâu. Diêu Viễn, sao cậu cũng nhiều chuyện vậy nhỉ?
- Mình… mình… – Diêu Viễn không ngừng chớp mắt, nhưng những lời này là đích thân thủ trưởng đã nói với người khác, thủ trưởng là người tùy tiện đem hôn nhân ra làm trò đùa sao?
- Đừng mình mình tớ tớ nữa, hôm nào mình sẽ chính thức giới thiệu cho hai người làm quen. Cô ấy chỉ hung dữ với mình thôi, còn với những người khác lại rất dễ gần.
Nhìn nụ cười đầy tình cảm, nghe giọng nói đầy tự hào của anh, không hiểu sao Diêu Viễn chẳng thể nào lạc quan lên được.
- Văn Cẩn. – Cô hơi ngẩng đầu lên dưới ánh trăng, ánh mắt thoáng lo âu. – Nếu… sư muội của cậu thích người khác, cậu sẽ thế nào?
- Ba năm nay, cậu có thấy mình thích ai khác không? – Anh vẫn cười.
Anh là chàng trai ưu tú xuất sắc, con gái nước ngoài tác phong tân tiến, số người chủ động bày tỏ không ít, cô thật sự chưa từng thấy anh đi gần ai, trừ cô. Cô chẳng qua là đồng bào, đồng nghiệp, là bạn học, nếu không, cũng sẽ chẳng thân thiết đến vậy.
- Mình không thích người khác, cô ấy đương nhiên cũng sẽ không, bởi vì bọn mình là cùng một kiểu người, sẽ không để ý tới những kiểu người khác. – Anh nói một cách kiên định.
Không biết là ánh trăng quá đẹp hay đèn đường quá sáng, Diêu Viễn chỉ cảm thấy măt mình nhức nhối, vội xoay người đi nhắm mắt lại, khóe miệng trễ xuống.
Tối hôm đó, lúc chơi đấu địa chủ với Gia Hàng, Ninh Mông nói nhóm tam bảo bọn họ đã lâu lắm rồi không tụ tập. Hai cô gái bàn bạc một hồi, quyết định bắt nặt Mạc Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải yêu tiền như sinh mệnh, lần này lại vô cùng hào phóng, đồng ý cái rụp, điều kiện là Gia Hàng phải giúp cô nàng vào được Trì Sánh.
Ba người bọn họ đi ăn lẩu ở một quán lẩu gần trường Bắc Hàng, gọi một lốc bia.
- Mình càng ngày càng thích không khí ở tổ mỹ thuật, hơn nữa đó cũng là công việc mình thích làm, quan trọng nhất là phúc lợi ở Trì Sánh rất tốt. – Tiểu Ngải nói, mồm nhồm nhoàm thức ăn.
Ninh Mông quẳng cho cô nàng một cái lườm khinh bỉ:
- Trong bản lĩnh của cậu kìa, lại còn học thạc sĩ cơ đấy, thế mà lại trông chờ vào kẻ thất nghiệp như Heo.
- Chẳng còn cách nào khác, giám đốc Mã của Trì Sánh coi trọng Heo mà! Đứng dưới mái hiên tất phải cúi đầu.
Ninh Mông cười híp mắt với Gia Hàng:
- Dạo này có duyên với đàn ông quá nhỉ!
Gia Hàng cầm đũa khua khoắng không ngừng trong nồi lẩu, mặt không biến sắc:
- Có lúc nào mình kém duyên với đàn ông đâu?
Ninh Mông cốc đầu cô nàng:
- Cậu thì giỏi rồi, Heo à, nói mau, cậu định cảm ơn mình như thế nào đây?
- Thôi đi cậu, cậu đã làm gì cho mình nào?
- Ha, cậu và Chu sư huynh gương vỡ lại lành là công của ai?
- Con heo độc thân suốt hai mấy năm này, cuối cùng cũng đã bán được rồi.
- Chu sư huynh! – Tiểu Ngải kích động siết chặt hai tay như một nữ tu đang cầu nguyện, thành kính ngước nhìn trần nhà ám khói đen sì. – Heo, cậu được luộc rồi.
Gia Hàng nhướm khóe mắt, cười hì hì với Ninh Mông:
- Ba đứa con gái ríu rít ở chỗ này thì có nghĩa lý gì, gọi bác sĩ Thành tới chơi đi, anh ta náo nhiệt lắm.
Ninh Mông lập tức im bặt, trút căm phẫn vào đồ ăn. Kỳ nghỉ Tết dương lịch, cố công trang điểm đi gặp mặt Thành lưu manh, nghĩ lại mà muốn cho mình mấy cái bạt tai. Lúc đó chắc não cô bị úng thủy rồi, chẳng lẽ lại cho rằng anh ta có thiện cảm với mình chắc? Đúng là tự chuốc nhục vào thân!
- Bác sĩ Thành là ai? – Mạc Tiểu Ngải nhìn hai cô bạn.
- À, bạn của Ninh Mông ấy mà.
- Heo… – Mặt Ninh Mông nhăn nhúm.
Gia Hàng chớp mắt, quay sang Mạc Tiểu Ngải bằng vẻ mặt vô tội:
- Cậu thấy đấy, không phải mình không nói mà là nó không cho mình nói.
Tiểu Ngải hào sảng vỗ vai cô:
- Không sao, cậu nói đi, ai dám đánh, chị đây sẽ đỡ cho.
- Ê, tôm sắp chín hết rồi, các cậu có ăn không hả?
Ninh Mông hậm hực đá chân Gia Hàng dưới gầm bàn. Gia Hàng méo xệch mồm:
- Rồi rồi, bây giờ không nói nữa, lát nữa mình và Tiểu Ngải nói riêng với nhau thôi.
Tiểu Ngải hiểu ý nâng ly lên:
- Uống bia nào, uống bia nào!
Ninh Mông trợn mắt, cốc ba người chạm vào nhau.
Điện thoại của Gia Hàng bỗng reo lên, Trác Thiệu Hoa gọi.
Thi IELTS xong, cô nói muốn xả hơi vài ngày, anh nói đó là điều nên làm. Mấy hôm nay, tối nào cũng gọi một cú điện thoại, toàn nói chuyện Phàm Phàm.
- Ở đây ồn quá, mình ra ngoài nghe điện thoại. – Gia Hàng liếc sang bốn con mắt đang trợn tròn bên cạnh.
- Bạn Gia Hàng ơi, là Chu sư huynh phải không, à, mấy đứa đàn em bọn mình phải lịch sự chào hỏi một tiếng chứ. – Mắt Ninh Mông đảo mấy vòng, bất thình lình giật điện thoại của Gia Hàng, Gia Hàng định giành lại, nhưng hai tay Tiểu Ngải đã giữ chặt lấy cô.
Ninh Mông yểu điệu cười với cái điện thoại:
- Chu sư huynh, cho bọn em mượn Heo một tối, không được giục, biết là bọn anh lâu rồi mới gặp, tình cảm nồng đượm, nhưng làm người phải rộng rãi, không nên chỉ biết tình cảm mà quên tình người. Ba năm nay, người ở bên Heo chính là bọn em. Lúc nó nhớ anh, bọn em an ủi nó, lúc nó rơi lệ, bọn em đưa khăn, lúc nó oán trách anh, bọn em khai sáng cho nó, lúc nó lạnh lẽo, bọn em ủ ấm cho nó, lúc nó hờn dỗi, bọn em giúp anh giật dây. Chu sư huynh, xem ra anh nên tặng bọn em một món quà thật lớn đó!
- Mình cũng muốn nói. – Tiểu Ngải giơ tay, không chịu thua kém.
- Chu sư huynh, anh đừng trách em giấu giếm anh, em là bị ép buộc thôi, thực ra Heo chưa từng quên anh. Thật đó…
Gia Hàng thở phì phò, hận không thể ăn tươi nuốt sống hai kẻ trước mắt, phen này thì hay rồi, mặt mũi chìm tuốt xuống đáy Thái Bình Dương rồi.
Ninh Mông âu yếm véo má cô:
- Đừng keo kiệt thế, tấm tình của mình với Chu sư huynh đã chết nghẻo từ tám trăm năm trước rồi, mình và Tiểu Ngải mừng thay cho cậu, chẳng dễ dàng gì, đi một vòng thật lớn, cuối cùng động lòng trước người ban đầu, thật tốt biết mấy!
- Sao Chu sư huynh không nói gì thế? – Mạc Tiểu Ngải vỗ vỗ điện thoại. – Tín hiệu không tốt à?
- Chắc không phải do tín hiệu đâu, là tôi không có cơ hội ngắt lời cô. – Đầu dây bên kia bỗng vang lên một giọng nói thanh thoát nhã nhặn.
- Mẹ ơi… – Tiểu Ngải hoảng hốt ném điện thoại về phía Gia Hàng. – Xấu hổ quá, không phải Chu sư huynh.
Ninh Mông cũng đơ ra:
- Thế thì là ai?
- Lát nữa sẽ tính sổ với các cậu. – Gia Hàng hung hãn lườm bọn họ rồi cầm điện thoại lên. – Xin lỗi, ở đây có hai con bé uống bia bị lên cơn.
- Cũng may mà em tỉnh táo. – Trác Thiệu Hoa cười rất bình tĩnh. – Vậy thì nói cho anh biết. – Phía bên kia đường có tòa nhà nào nổi bật?
- Công viên trung tâm có được tính không?
- Công viên trung tâm như thế nào?
- Mấy ông bà già thích đến đây hát kinh kịch, chơi chim đó.
- Ờ, biết rồi, em chơi tiếp với bạn đi, anh cúp máy đây.
- Heo, ai thế? – Hai cô bạn gái nhìn cô bằng ánh mắt siêu tò mò.
Gia Hàng hoàn toàn tuyệt vọng với hai cô bạn này, theo lý mà nói, lẽ ra bọn chúng nên xin lỗi một câu rồi hẵng hỏi chứ, cô giận dữ giơ một cánh tay lên:
- Đi thanh toán!
Ba người ở ba hướng khác nhau, không có ai thương hương tiếc ngọc, chả ai tiễn ai, tạm biệt nhau ở ngay cửa quán lẩu trong trạng thái hơi ngà ngà say.
Gia Hàng không vội gọi xe, ăn không nhiều lắm, chỉ là muốn để gió thổi bớt mùi bia đi.
Con đường đầy bóng râm bên ngoài Bắc Hàng này, cô đã đi không biết bao nhiêu lần, đi một mình, đi cùng với Ninh Mông, Tiểu Ngải, cũng từng đi cùng với Chu Văn Cẩn.
Mặt đường đóng băng, hơi trơn. Gió đêm thổi những đụn tuyết trên cây rơi lả tả, quật vào mặt đau nhức.
Trái tim hơi hốt hoảng.
Có bao giờ có một lúc như vậy, trong lòng có một nơi, trèo đèo lội suối để đi tới, chịu đựng nỗi cô đơn, chịu đựng mất mát, trải qua sương gió, đột nhiên tới đích. Nơi đó vẫn là nơi đó, không đi nhầm, nhưng đứng tại đó, lại không kích động đến mức khóc òa, ngược lại không biết phải làm gì.
Cô không phải là Ninh Mông, bản tính đa tình, cũng không phải là Tiểu Ngải, tinh tế nhạy cảm. Nhưng ở lứa tuổi mộng mơ, tình cảm cũng lặng lẽ nảy mầm. Đúng vậy, rất thích ở bên Chu sư huynh, chơi bóng, ăn cơm, chơi game, từ thư viện về ký túc nghỉ ngơi, vừa mới tạm biệt, nhưng nằm trên giường đã mong mau chóng tới ngày mai để được nhìn thấy anh.
Đó chính là tình yêu ư?
Cô còn chưa kịp xác nhận, anh đã ra đi.
Được thôi, dù là như vậy.
Bây giờ nghe nói tình yêu trở lại, nhưng cô lại không tìm được cảm giác chỉ mới nhướn mày tìm đã loạn nhịp ban đầu. Khi Ninh Mông trêu chọc cô và anh, cô cảm thấy phiền phức, dường như nhắc tới chuyện này rất mất tự nhiên.
Sự thân mật không trải qua thời gian khiến người ta bất an.
Cũng có thể do cô chậm chạp, chậm tiêu!
Đêm nay, trăng sao ẩn náu mấy hôm lại ló dạng, ánh trăng hắt lên tuyết trắng, sáng rỡ như ánh đèn đường. Ở ngã tư có một chiếc xe, bên xe có một người, trên tay có một đốm lửa nhỏ.
- Gia Hàng! – Cô hờ hững bước qua, không để ý đó là người quen, người đó đành phải lên tiếng.
Cô ngoái lại theo phản xạ:
- Thiếu tướng Trác, trùng hợp vậy, anh đang đi tuần ở quanh đây à?
Ánh mắt ánh lên ý cười:
- Đúng thế, xem xem có cô gái nào bỏ nhà đi lạc không?
Cô hào hứng nhòm qua cửa xe:
- Tiểu Phàm Phàm ở bên trong à?
Thoáng chút thất vọng, cậu nhóc thối không có trong đó.
- Nhớ con hả?
- Đương nhiên!
- Tìm con dễ lắm mà! – Anh cười trầm ấm, mở cửa ghế phụ lại, đẩy cô vào trong.
Cô gãi đầu.
Anh ngửi thấy mùi bia nhàn nhạt trên người cô, gương mặt cũng hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng, dịu dàng hơn lúc thường rất nhiều. Tim bỗng thắt lại.
- Về nhà với anh nhé?
Nỗi dịu dàng như sắc đêm đang bồng bềnh trôi giữa hai người, khiến cô vô cớ run lên, như không dám tin:
- Không, chị hai… kiểm tra, em phải ở chung cư.
- Anh thì không sao, tranh thủ lúc nào về tới Tiểu Phàm Phàm. Hôm nay ban ngày con không chịu ngủ giường bé, nhất định đòi cái giường ở phòng dành cho khách.
Đầu sắp gục xuống đất rồi, vì cảm giác tội lỗi quá nặng nề.
- Nếu đã gặp nhau ở đây, anh đưa em đến chỗ này chơi.
- Chỗ nào ạ?
Anh đưa một ngón tay lên môi cô:
- Ngoan, đừng nói gì, cứ đi với anh thôi.
Cô vội gật đầu.
Ngón tay lưu luyến hơi ấm trên môi, dịu dàng ve vuốt, thật lâu.
Tiếng tơ lặng lẽ bây giờ càng ha[3], không khí ngày càng mơ màng, cô hít sâu một hơi, đẩy tay anh ra:
- Tay có vi khuẩn.
[3] Mượn ý thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
Xe dừng bên ngoài một bức tường bao rộng lớn, nhìn vào trong, tòa nhà bên trong không cao vút lên, vài cành cây cổ thụ vươn ra ngoài bức tường, không có đèn đóm sáng lòa, bốn bề lặng như tờ.
Trác Thiệu Hoa ừ một tiếng.
- Em nghe nói trường học ở khu vực này không dễ vào đâu!
Là thủ đô, sự phân hóa xã hội ở Bắc Kinh là rõ nét nhất. Con em nhà bình thường muốn học trường tốt, vốn là không có cửa. Một số trường học thậm chí chỉ nhận trẻ em quốc tịch nước ngoài, hệt như tô giới ngày xưa.
- Nơi này vốn là một cái chợ, sau này chợ bị dỡ bỏ nên mới xây trường học ở đây.
- Thật khó tin. – Ở đây là trung tâm thành phố, dù nhìn từ góc độ nào thì giá trị của chợ vẫn lớn hơn trường học.
Trác Thiệu Hoa cười:
- Anh học tiểu học, trung học ở đây.
- Oa oa, thủ trưởng, không phải là vì anh nên mới xây trường đó chứ? – Gia Hàng nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.
Trác Thiệu Hoa cười khẽ:
- Ngôi trường này đúng là đặc biệt xây vì một người, nhưng người đó không phải là anh. Anh và người đó bằng tuổi, nhập học cùng năm, bà nội của người đó thích nơi này.
Gia Hàng thốt lên:
- Cường hào ác bá, chủ nghĩa quyền lực!
- Đừng có bất mãn như vậy, sau này Tiểu Phàm Phàm cũng sẽ học ở đây!
- Ở đây á? – Giọng cô cáo vút lên.
- Sao, em có cách nghĩ khác à?
- Đương nhiên là khác, em chẳng hiểu gì về ngôi trường này, chất lượng giáo viên thế nào, chất lượng học tập ra sao, còn nữa… – Nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, cô đột nhiên có cảm giác như bị cái gì đập vào đầu. – Ha ha, đừng để ý đến lời em, em không cần nghĩ gì cả, chuyện của Tiểu Phàm Phàm, anh sẽ… cố gắng hết sức.
Vẫn còn mấy năm nữa mới tới lúc Phàm Phàm vào học, khi đó họ còn giữ liên lạc không? Chắc là không.
Vẻ mặt âm thầm trở nên ảm đạm, cô là người giấu không nổi tâm sự, cố ý giấu mặt vào màn đêm, không cho anh nhìn rõ.
- Được, vậy để anh lo, anh muốn cho con học tiểu học, trung học ở đây, sau đó vào trường quân sự.
- Sao phải vào trường quân sự, trường trung học bình thường không đào tạo được nhân tài hay sao?
- Vừa rồi đã nói rồi mà, việc dạy dỗ Tiểu Phàm Phàm em không phải lo.
Cô tức tối mím chặt môi.
Anh cười, nhoai người lên véo mũi cô:
- Gia Hàng, Tiểu Phàm Phàm sắp được ba tháng mười ngày rồi, giữa đêm khuya giá rét chúng ta bàn chuyện này có phải hơi sớm quá không?
- Tại anh khơi mào trước. – Cô lẩm bẩm.
- Ừ, tại anh không đúng, sau này anh không lo chuyện này nữa, để em quyết định hết, nhé?
- Em… học trường bình thường, nhưng cũng không trở thành cặn bã.
- Anh hy vọng Phàm Phàm giống em.
Cô ngẩng đầu lên cười đắc ý, không hề để ý tới ý tứ sâu xa trong lời anh.
Anh đưa cô về chung cư, đường ống nước của tiểu khu bị hỏng, mặt đường bị đào xới lung tung. Cô bảo anh không cần đi xe vào trong, cô sẽ xuống xe ở ngoài cửa.
- Hôm nay tìm em có việc gì khác không? – Lúc mở cửa, tim cô đập thình thịch, ngoảnh lại nhìn anh.
Cũng may, cô nhóc này không đến nỗi ngốc lắm.
- Có chút chuyện. – Anh thong thả nói.
- Chuyện gì?
- Bố mẹ anh hẹn em cùng ăn cơm.
- Ồ!
- Chuyến bay của bố mẹ em sẽ đến Bắc Kinh vào chiều Tết ông Táo.
- Thế mà anh để tới bây giờ mới nói. – Cô hét lên.
- Em không hỏi, anh tưởng là em không quan tâm.
- Anh cố tình.
- Thế sao? Nhiều việc quá, trí nhớ không tốt, sau này em phải chủ động một chút.
- Không còn việc gì khác nữa chứ? – Cô lí nhí hỏi.
Anh cười:
- Còn muốn nói chuyện công việc với em nữa, hai hôm nay tâm trạng anh nặng nề quá.
Cô ngồi xuống.
- Có một hệ thống rất quan trọng bị hacker tấn công, khi đó một bộ phận máy tính ngừng hoạt động, nhưng thông tin không bị lộ ra ngoài, em nói xem do trình độ hacker có hạn, hay đây chỉ là một trò đùa?
- Có kịp thời tra soát được địa chỉ IP của hacker không? – Theo lý mà nói, bên quân đội phản ứng cực nhanh chóng.
- Có tra soát, nhưng không có dấu vết.
Cô trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Phòng thủ an ninh mạng quân sự rất cao, hacker có thể xâm nhập không phải trình độ tầm thường. Nếu chỉ đơn giản là trò đùa hay khiêu chiến, cho dù không có hứng thú với những số tài liệu này, thì cũng không thể không làm gì cả, nếu không thì sẽ không có cảm giác thành công, lấy gì để chứng minh trò chơi này? Cho nên phương án này bị phủ quyết. Trừ khi…
- Thế nào? – Anh khích lệ cô nói tiếp.
Đôi mắt sáng thông minh đảo trái đảo phải:
- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, trước đây em đã từng như thế… – Cô đột nhiên ngưng bặt, nét mặt từ từ thay đổi. – Á, sao anh lại nói với em những điều này? Bí mật không thể nghe quá nhiều, áp lực tâm lý sẽ rất lớn. Đúng rồi, bố mẹ anh hẹn ăn cơm ở đâu? – Cô cố ý cười thật to.
Ánh mắt anh như dán lên mặt cô, bình thản cười:
- Nhà anh, Tiểu Phàm Phàm cũng phải đi.
Tuyết lại rơi, bay bay trong gió như bụi phấn, nhưng không dày đặc, so với trận tuyết lớn tháng trước, đây chỉ là một cơn mưa bụi.
Dì Lữ ra sân lấy củi đã chẻ sẵn. Hồi còn sống, Giai Tịch sinh hoạt theo kiểu Tây, dựng một cái lò sưởi trong phòng vẽ, trước lò trải một tấm thảm dày, đêm đông, cô thích đốt lửa lên, uống ca cao nóng rồi vẽ tranh. Sau khi vợ chồng giáo sư Lâm dọn hết đồ đạc trong phòng vẽ đi, lò sưởi vẫn chưa dùng tới. Sợ ống khói bị tắc, tiện thể đi thông khí cho phòng vẽ, hôm nay dì định đốt lò sưởi.
Thím Đường phơi quần áo của Tiểu Phàm Phàm trên hành lang, mặc dù trong nhà có máy sấy, nhưng thím kiên quyết quần áo của Phàm Phàm phải phơi ra nắng ra gió, có thể diệt khuẩn, lại tốt cho da của Phàm Phàm.
Vẫn còn sớm, Phàm Phàm còn chưa ngủ dậy.
Thím Đường ngẩng đầu nhìn trời:
- Dì Lữ này, mẹ Phàm Phàm lần này đi cũng lâu nhỉ!
- Đúng vậy, tròn hai mươi ngày liền. Thiếu tướng Trác nói đầu tiên là bị cảm, sau đó lại phải chuẩn bị thi. Kỳ thi này rốt cuộc là kéo dài bao lâu đây? – Dì Lữ phủi mạt gốc bám trên tay.
- Mặc kệ là bao lâu, thi xong là tốt rồi, sau này không cần phải chạy tới chạy lui nữa. Hôm nay phải về nhà rồi chứ nhỉ?
- Thiếu tướng Trác nói nếu trở về, cả nhà sẽ sang nhà ông nội Phàm Phàm ăn cơm, hôm nay Phàm Phàm tròn ba tháng mười ngày.
- Tối qua tôi đã chuẩn bị quần áo mới cho Phàm Phàm rồi, lần đầu về nhà ông nội đấy!
Dì Lữ liếc mắt ra hiệu cho thím Đường đừng nói tiếp nữa, rèm phòng ngủ chính đã kéo ra, bóng Tiểu Phàm Phàm đội mũ hổ con in trên cửa sổ.
- Phàm Phàm dậy rồi à! – Thím Đường cười cười bước vào phòng.
Tâm tình Phàm Phàm không được tốt cho lắm, cậu nhóc không thích cái mũ đầu hổ này, cứ đưa tay dứt mãi, nhưng quần áo mặc quá nhiều, tay không giơ cao được, cậu ta tức tối kêu ầm lên, lúc lắc đầu muốn hất cái mũ ra.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa.
- Để tôi đi mở cửa. – Trác Thiệu Hoa gọi dì Lữ vừa từ phòng vẽ bước ra.
Thím Đường giữ tay Tiểu Phàm Phàm, nhìn ra bên ngoài.
- Chào thủ trưởng buổi sáng! – Trên bậc thềm, Gia Hàng ngẩng đầu cười rạng rỡ.
Anh bỗng thấy khó thở.
Trong ánh nắng mai, Gia Hàng như đẹp hơn bao giờ hết, hôm đó, ở đại sảnh khách sạn, anh đã từng nhìn thấy một Gia Hàng trang điểm cầu kỳ, có đẹp không? Trong mắt người khác, có lẽ là có, nhưng không bằng một phần nhỏ của ngày hôm nay.
Khăn quàng màu đỏ rực quấn hờ quanh cổ, áo khoác lông vũ màu ngà dài chấm đầu gối, chiếc quần nhung kẻ màu cà phê, giày da màu đen, vài bông tuyết vương trên mái tóc đen nhánh hiếm khi chải chuốt gọn gàng, nét mặt nhẹ nhõm, ánh mắt long lanh.
Anh vĩnh viễn không quên hình bóng xinh đẹp trong giây phút ấy, thanh tú, giản dị, thuần khiết, hoàn mỹ! Anh có thể thấy được từng mạch máu nhỏ xíu như tơ trên mi mắt cô, chúng nấp dưới da, màu tím.
Khuôn mặt sinh động hoạt bát này, sẽ khiến cuộc đời sau này của anh vô cùng vô cùng vui vẻ.
Triết gia nói: Cảm nhận của một người đối với thế giới, sẽ vì sự xuất hiện của một người khác mà thay đổi, nhưng người này không dễ dàng xuất hiện, cũng không phải những người sẽ xuất hiện đều có thể trở thành người thay đổi cuộc đời ta.
Người đó là duy nhất.
May mắn biết bao, cô đã xuất hiện.
Vẻ mặt sững sờ của Trác Thiệu Hoa khiến Gia Hàng ngượng ngùng.
- Chị hai nói đến làm khách nhà người khác phải ăn mặc đẹp một chút, nếu không, ít nhất cũng phải sạch sẽ, như vậy mới thể hiện sự tôn trọng họ. Quần áo mùa đông đẹp nhất của em chỉ có bộ này, chị hai mua cho em năm em hai mươi tuổi. Biết rồi, khác xa với hình tượng thông thường của em chứ gì, phiền anh coi như không thấy được không?
Anh khẽ ho hai tiếng, giọng mới bớt khàn:
- Sao không gọi điện để anh tới đón?
Tim, từ từ tan chảy, hôm nay cô nhóc dậy thật sớm.
- Đợi anh đến ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, em muốn gặp Phàm Phàm sớm một chút, nó dậy chưa?
Không đợi anh trả lời, cô vội vã chạy vào phòng em bé.
Ánh mắt dịu dàng khóa chặt hình bóng cô, đã nhớ Phàm Phàm như vậy, sao không về nhà từ sớm?
- Phàm Phàm, xem ai kìa? – Thím Đường chỉ về phía Gia Hàng đang đứng ngoài cửa.
- Tiểu Phàm Phàm, Tiểu Phàm Phàm… – Gia Hàng vẫy tay, làm mặt quỷ, cười híp cả mắt lại.
Tiểu Phàm Phàm như không nghe thấy, vẫn hất hất cái mũ hổ trên đầu, cực kỳ chăm chú.
- Tiểu Phàm Phàm! – Gia Hàng nhảy ra trước mặt cậu nhóc, hai tay chắp sau lưng, mỏ chu lên.
Cuối cùng cái mũ cũng lệch sang một bên, Tiểu Phàm Phàm thổi phì một cái, hình như vừa rồi rất mất sức, đô mắt đen láy từ từ nhìn về phía Gia Hàng.
Không cười, cũng không thơm môi cô, mặt không thể hiện điều gì.
Gia Hàng nghiêng đầu, ngắm nghía cậu nhóc thật kỹ.
- Tiểu Phàm Phàm, không phải con quên Heo rồi đấy chứ?
Tiểu Phàm Phàm không chớp mắt, cũng chẳng né tránh, cái miệng xinh bắt đầu mếu máo.
Chưa bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, Gia Hàng băn khoăn nhìn thím Đường cầu cứu:
- Tên nhóc thối này hôm nay sao thế ạ?
Thím Đường cười:
- Đang giận cô đấy, đã lâu rồi cô không về mà!
Tim Gia Hàng chùng xuống:
- Tiểu Phàm Phàm, có phải vậy không?
Như bị động đến vết thương lòng, Tiểu Phàm Phàm khóc òa lên, còn thương tâm hơn hôm đi tiêm phòng, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiếng khóc thảm thiết này khiến Gia Hàng xót xa, vội vế cậu nhóc lên:
- Xin lỗi, xin lỗi, Heo xấu, Heo không nên bỏ mặc Phàm Phàm, thực ra ngày nào Heo cũng nhớ tới Phàm Phàm hết, chỉ là… Heo bận!
Gia Hàng hít hà mùi thơm em bé ấm áp trên người Phàm Phàm, khóe mắt bỗng đỏ hoe.
Những ngày phải xa Phàm Phàm khó khăn hơn cô tưởng nhiều, nhưng vẫn phải giữ vững đôi chân mình. Cô không thể để mình lún quá sâu, bởi vì rồi sẽ có một ngày, cô phải biến mất.
Trong hai mươi ngày này, có một ngày công ty Trì Sánh ra mắt các nhân vật đằng sau Lệ nhân hành, cô đứng cả ngày trên sân khấu như một đạo cụ, trả lời phỏng vấn của báo chí. Suốt mấy ngày lê la với Ninh Mông và Mạc Tiểu Ngải, hai đứa nó bận bù đầu bù cổ. Thấy người nhàn nhã như cô rất phiền phức, liền đá văng cô đi. Tử Nhiên phải ôn thi học kỳ, thi xong lại ôm chặt lấy cái máy tính, chẳng thèm đếm xỉa đến cô.
Chu Văn Cẩn cũng bận, hiện giờ phía Bộ đang tập trung đào tạo anh, ngày nào công việc cũng dồn dập, anh cố tranh thủ thời gian để gặp mặt Gia Hàng. Cũng may hai người ở cùng một tiểu khu, gặp nhau cũng không khó. Chỉ có điều nhìn thấy anh và Diêu Viễn ra vào cùng nhau, sẽ có một cảm giác hơi kỳ cục. Khi ra ngoài xem phim, ăn cơm, cũng sẽ liên tưởng tới cảnh tượng anh cùng Diêu Viễn đi với nhau hôm Tết dương lịch.
Đó không phải là ghen, Chu Văn Cẩn rất thẳng thắn với cô, không giấu giếm điều gì.
Tình cảm là thứ rất kỳ lạ, không thể nói rõ được.
Khi đi dạo phố, Chu Văn Cẩn nắm tay cô hoặc ôm eo cô, cô sẽ cứng người lại. Chu Văn Cẩn cười cô không hợp tác, nhưng có thể nhìn ra được, anh trân trọng sự không hợp tác này của cô, anh ngỡ cô e thẹn.
- Heo, đừng căng thẳng, cứ từ từ. – Anh dịu dàng thì thầm.
Cô lớn lên giữa một đám con trai, tiếp xúc với con trai còn tự nhiên hơn với con gái, cô chỉ là… không quen!
Cô đã quen đêm đêm nằm xuống nhớ tới Tiểu Phàm Phàm, nhớ một hồi rồi sẽ bật cười. Có hôm cười to quá, sáng hôm sau cô bạn cùng phòng nhìn cô như nhìn một con điên.
Hôm nay đã nói là sẽ đi tới nhà bố mẹ thủ trưởng ăn cơm, tối qua cô trằn trọc mãi không ngủ được. Trời vừa hửng sáng, cô đã bắt chuyến xe sáng chạy tới đây.
Cậu nhóc này lại còn giận cô nữa chứ.
- Phàm Phàm tuy chưa biết nói, nhưng cái gì cũng đã biết hết, ha ha, mẹ vẫn là mẹ, dù chúng tôi có chăm sóc tốt đến đâu cũng không thể thay thế được.
Thím Đường lại còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng thêm áy náy.
- Tiểu Phàm Phàm, tha thứ cho Heo được không? – Cô chân thành xin lỗi.
Mũ còn chưa hất ra được, trái tim bé bỏng lại bị tổn thương, đâu có tha thứ dễ như thế, Tiểu Phàm Phàm khóc đến nỗi trán rịn mồ hôi.
Gia Hàng xị mặt:
- Tiểu Phàm Phàm không thích Heo nữa rồi, vậy Heo đi đây, nhé?
Tiếng khóc càng to hơn.
- Vậy Heo ở lại, mãi mãi ở bên Tiểu Phàm Phàm, Tiểu Phàm Phàm lại thích Heo, có được không? – Gia Hàng cuống đến mức sắp khóc, đau lòng gỡ mũ ra, lau mồ hôi cho cậu bé.
Tiếng khóc nhỏ dần, bờ vai nhỏ rung rung, nước mũi lúc thò ra lúc thụt vào.
Gia Hàng thở phào, nhóc thối chắc đã hết giận rồi chứ?
Cô rút khăn giấy ra, muốn lau nước mũi cho cậu bé.
Cái mặt nhỏ quay phắt đi, mặc cho nước mũi chảy lòng thòng, đôi mắt đen lay láy đăm đăm nhìn cô.
- Tiểu Phàm Phàm, bé ngoan phải sạch sẽ. – Gia Hàng dỗ dành.
Tiểu Phàm Phàm thở dài một hơi thật nặng nề, đúng là thở dài, trái tim bé bỏng lại nhấp nhổm. Sau đó, cái miệng nhỏ xíu chu ra, đầu ngẩng lên.
Gia Hàng trừng mắt nhìn hai dòng nước mũi, như thế nghĩa là tha thứ phải không?
Không dám đả kích cậu nhóc, cô nhắm mắt lại, vội đưa mặt ra.
Thượng đến nhân từ ơi, cô đã được nếm mùi vị của nước mũi…
- Vừa khóc vừa cười, ăn mười bát cháo. – Gia Hàng lấy khăn giấy lau nước mũi của Phàm Phàm, trợn mắt lên nhìn trời, đây mới đúng là thơm môi nhóc thối đúng nghĩa này.
Cậu nhóc tựa vào đầu ngực cô, túm lấy cái tua trên khăn, khỏi phải nói, ngoan ngoãn biết bao.
Trái tim lơ lửng nãy giờ của Gia Hàng lúc này mới từ từ chạm đất, mắt bỗng máy một cái, phát hiện Trác Thiệu Hoa đang đứng tựa cửa, không biết đã nhìn họ bao lâu.
Cô cũng nhếch nhếch miệng, muốn nở một nụ cười tự giễu, nhưng lại không cười được. Cô cúi gằm đầu đi tới trước mặt anh, lí nhí:
- Anh mắng đi, em không cãi lại đâu!
Cô cố tình tránh xa, khiến Tiểu Phàm Phàm đau lòng như vậy. Cô rất khó chịu, Tiểu Phàm Phàm mới hơn ba tháng tuổi, đáng lẽ sẽ không nhớ gì, ai ngờ cậu nhóc lại đặt cô vào tận sâu trong đáy lòng.
- Em đã làm sai điều gì? – Anh nhướn mày.
- Chểnh mảng nhiệm vụ, lười biếng tiêu cực. – Cô thành khẩn nhận lỗi.
Tiểu Phàm Phàm trong lòng cô ê a phụ họa.
- Chị hai có nói với em, khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt họ không? – Anh nâng cằm cô lên.
Trong đôi mắt anh, cô thấy một hồ nước dịu dàng lay động.
- Sau này phải làm sao?
- Chăm chỉ tận tụy… tận trung với nghề. – Đầu óc như đã treo máy, trả lời trong vô thức.
Không dám nhúc nhích, tim đập nhanh như trống, mồ hôi bịn rịn, hai gối mềm nhũn…
Trong làn sóng nhẹ sông Cam
Ta cam lòng làm cây cỏ dại
Đầm nước sâu dưới bóng cây du
Không phải suối xanh, mà là cầu vồng trên trời cao
Đang tan ra trong nóng vội
Trấn tĩnh như giấc mộng cầu vồng
Tìm mộng? Hãy cầm cây sào trúc
Ngược dòng tới thảm cỏ xanh hơn
Con thuyền đằm chở ngàn sao
Cất tiếng ca trong ánh sao rực rỡ…[4]
- Gia Hàng, em đang nghĩ gì?
Tiếng nói cất lên từ trên đỉnh đầu cô. Cô không hề phát giác, đôi tay dài đã vòng quanh eo cô, ôm trọn cô và Tiểu Phàm Phàm vào lòng.
Cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh, thình thịch, thình thịch… liên tiếp.
Cô nghĩ tới Từ Chí Ma[5], nhưng không thể nói cho anh biết.
[4] Những câu thơ trong bài thơ Tạm biệt Cambrigde của nhà thơ Từ Chí Ma.
[5] Từ Chí Ma (1896 – 1931), nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng, vị chủ tướng của phong trào thơ cách tân luật.