Hai Nhặt

Chương 10

Trước Sau

break

Buổi tối ngủ không ngon, ban ngày dậy không nổi.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đồng hồ sinh học của Mạnh Trừ đã bị rối loạn.

Khi bị điện thoại đánh thức, cô thậm chí còn cảm giác như mình chỉ mới bắt đầu ngủ.

Nhắm mắt lại sờ sờ điện thoại di động, đặt nó bên tai.

“Alo? Ai vậy…”

Giọng nói của người phụ nữ vừa tỉnh mang theo một chút khàn khàn, mềm như bông. Nghe có vẻ mơ mơ màng màng, giống như đang làm nũng.

Gọi liên tiếp năm cuộc điện thoại mới nhận một cuộc, Chung Dần vốn bốc hỏa một bụng.

Nhưng nghe được giọng của Mạnh Trừ lúc này, lửa giận của hắn có hơi chần chờ.

“Em… Còn ngủ?” Thậm chí giọng hắn còn dịu dàng hơn.

Mạnh Trừ phản ứng hai giây, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Đã 11 giờ rưỡi rồi!

Vậy mà cô còn ngủ nữa.

“Sếp Chung, anh tìm tôi có việc sao?” Ý thức dần dần tỉnh táo, giọng đã khôi phục bình tĩnh như thường.

Chung Dần cũng lạnh giọng nói: “Trước cửa ŧıểυ khu, mười phút, không gặp tôi sẽ đi qua đó.”

Mạnh Trừ gần như là té ngã lộn nhào xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo và tắm rửa.

Tóc không kịp chải chuốt kỹ lại, cô tùy tiện buộc hai cái.

Lấy điện thoại di động rồi chạy ra khỏi nhà.

Maybach đen đã đậu sẵn dưới gốc cây lớn ở cổng khu dân cư.

Mạnh Trừ thở hổn hển chạy tới.

Đúng vào thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, mặt cô đỏ thớt, tóc mai cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Mà Chung Dần vẫn chỉnh tề như trước.

Thân trên là áo sơ mi màu đen được cắt may khéo léo, thân dưới là quần tây màu đen được thiết kế riêng.

Cái thời tiết này còn dám mặc một thân màu đen, cũng chỉ có loại người ra cửa có điều hòa như hắn, tiếp theo xe chạy thẳng vào văn phòng.

Mạnh Trừ ngồi sang một bên khác, cô gục đầu xuống dưới tầm mắt lạnh lẽo của hắn.

Cô biết mình hiện tại rất chật vật, nhưng không còn cách nào khác…

Trong quá trình chạy tóc của người phụ nữ bung ra, có vài sợi dính mồ hôi bết vào cần cổ mảnh khảnh hơi ửng đỏ.

Tầm mắt Chung Dần theo cần cổ cô đi xuống, dừng lại trên ngực đang không ngừng phập phồng.

Áo thun rộng rãi che trọn đường cong, chỉ mơ hồ lộ ra một chút độ cong.

Loại quần áo không hề cắt may và thiết kế đáng nói này, cũng may cô mặc được.

Hắn dời tầm mắt, yêu cầu người lái xe lái đi.

“Sếp Chung, chúng ta… Sẽ đi đâu vậy?” Mạnh Trừ bình phục lại hô hấp.

Không để ý tới câu hỏi của cô, Chung Dần quay đầu hỏi cô: “Tối hôm qua chồng em không có ở đây, còn có thể dậy muộn như vậy sao?”

Quả nhiên, là hắn cố ý sắp xếp Trịnh ȶᏂασ đi tăng ca.

Trên mặt có chút quẫn bách, Mạnh Trừ tránh ánh mắt của hắn.

Chung Dần tiếp tục hỏi: “Hay là nói, anh ta không có ở cùng, cho nên em không ngủ được?”

Giọng điệu của hắn tràn đầy sự giễu cợt.

Có lẽ đây chính là lý do Chung Dần tìm cô.

Để luôn nhắc nhở cô không chỉ là một kẻ nói dối, mà còn là một người phụ nữ ngoại tình.

Trong lòng Mạnh Trừ xấu hổ và giận dữ, chỉ cúi đầu vuốt ngón tay mà không nói lời nào.

Khi khởi động xe, tài xế nâng vách ngăn chắn ghế sau lên.

Bây giờ không gian phía sau xe chỉ có hai người bọn họ.

“Lại đây.” Chung Dần mở một tay ra, giọng điệu giống như đang gọi thú cưng không nghe lời mình.

Mạnh Trừ nghe vậy nhìn hắn, có chút không rõ mình sẽ đi đâu.

Không đợi cô hỏi ra những lời này, Chung Dần nâng tay vịn giữa hai người lên, duỗi tay kéo cô vào trong ngực mình.

Mạnh Trừ bị họa sợ hết hồn, nhịn không được khẽ hô thành tiếng.

Cánh tay rắn chắc ôm chặt eo Mạnh Trừ, tay còn lại vén vạt áo thun của cô lên muốn thò vào.

“Đừng…” Mạnh Trừ vội vàng ngăn cản hắn, trong mắt mang theo sự cầu xin: “Đừng làm ở đây.”

“Không làm, cho tôi xem.” Lấy tay cô ra dễ như trở bàn tay, Chung Dần trực tiếp kéo quần áo lên cao.

Hai má lại đỏ bừng, Mạnh Trừ nhắm mắt lại quay mặt đi.

Sự phản kháng của mình đối với hắn mà nói căn bản vô dụng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Mỗi khi đến mùa hè, bộ ngực sẽ rất thích ra mồ hôi, lúc ấy Mạnh Trừ sẽ thường mặc áo ngực bằng vải cotton thoáng khí.

Nếu không có gọng thép, đẩy lên rất dễ dàng.

Chung Dần dùng tay nắm lấy thịt ѵú đầy đặn dưới bầu ngực, nhìn kỹ núɱ ѵú nhỏ bị mình cắn ngày hôm qua.

Lúc ấy hắn kìm lòng không đặng dùng sức cắn, sau khi Mạnh Trừ ngủ, hắn mới phát hiện nơi đó đã có chút sưng đỏ.

May mắn thay sau đó đã kịp thời bôi một số loại thuốc, bây giờ đã khôi phục lại màu sắc và hình dạng bình thường.

Màu hồng nhạt, một quả nhỏ, giống như một đóa hoa.

Tầm mắt hắn dừng lại có chút lâu, Mạnh Trừ nhịn không được mở mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Chung…”

Đúng lúc này Chung Dần dí sát mặt vào bầu ѵú đầy đặn trắng nõn bên phải.

Vì thế Mạnh Trừ tận mắt nhìn thấy, núɱ ѵú của mình bị người đàn ông há miệng ngậm vào như thế nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc