Suốt một tuần liền, U Minh Thượng đều tới thăm ŧıểυ Đào, thế nhưng bé chẳng hề vui vẻ chút nào, giây giây phút phút đều trông ngóng nhìn ra cửa để chờ đợi Đàm Hoàng Hạo.
Đây là nguyên nhân khiến U Minh Thượng cảm thấy bản thân mình cực kì thất bại! Con của hắn kia mà, cớ gì hắn không nhận được sự ưu đãi đó chứ?!
Về phần Đàm Hoàng Hạo, cũng đã mấy ngày rồi hắn không tới. Không chỉ ŧıểυ bảo bối thấy nhớ mà ngay cả cô cũng có một chút tưởng niệm hắn.
Dù sao từ lúc cô trở về hai người đàn ông kia đã bám dính lấy cô, còn tranh phần ăn ngủ nghỉ nhà cô, bây giờ lại chỉ còn một người, cảm giác như thiếu đi một thứ gì đó vậy. Thật sự là không quen cho lắm!
Nhìn ŧıểυ bảo bối mỗi ngày đều mang vẻ mặt trông ngóng nhìn ra cửa, cô lại không kìm được, quyết định tối nay sẽ đi tìm Đàm Hoàng Hạo. Chỉ cần cô mặt dày thêm chút nữa, chắc chắn có thể lay đổ hắn, làm cho hắn tới đây thăm ŧıểυ bảo bối!
Nghĩ như vậy, nhưng muốn làm được lại không phải là chuyện dễ. Bây giờ cô biết tìm hắn ở đâu? Gặp bằng cách nào?
Trần Hiểu Ngưng vò đầu bứt tai để nghĩ cách gì đó thật khả quan nhưng đều không ra. Nếu cô gọi điện thoại cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không bắt máy!
Haizz! Haizz!...
Cô chốc chốc lại thở dài, cái tên này cũng thật khó hiểu mà, tại sao lại đột nhiên không tới nữa nhỉ?!
Cầm chiếc điện thoại trong tay, sau một hồi đấu tranh, Trần Hiểu Ngưng rốt cuộc phải bấm máy gọi cho Đàm Hoàng Hạo. Nói không chừng lại có kết quả thì sao?!
Một lát sau...
Vẫn chưa thẫy phản hồi, cô nhíu mi, tiếp tục gọi thêm lần nữa. Lần này, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người nhấc máy. Nhưng...
- "..."- Im lặng, hoàn toàn im lặng, giống như hắn đang chờ đợi cô nói trước. Trần Hiểu Ngưng không biết nói gì cả, cô lặng người một lát, sau đó mới ấp úng mở lời.
- " A... tôi tôi... anh..."
Thời gian đã hơn 5 phút nhưng vẫn chưa được một câu hoàn chỉnh, Đàm Hoàng Hạo có vẻ như đã hết kiên nhẫn, trực tiếp cúp máy.
- " Ai~"- Cô vỗ trán, thầm than bản thân thật sự quá ngốc nghếch rồi đi, miếng ăn tới miệng còn để nó rơi mất!
Dường như Đàm Hoàng Hạo cũng không quá vô tâm muốn tuyệt đường của cô. Chiếc điện thoại lát sau liền vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn tới.
Đây có vẻ như là địa chỉ ở một khách sạn hay một khu nhà riêng nào đó của hắn.
Cô lập tức cảm thấy e ngại, một mình cô đơn phương độc mã tới đó, nếu như xảy ra chuyện gì ai biết được!
Nhưng cũng không hẳn, quãng thời gian Đàm Hoàng Hạo ở đây khá lâu, hắn muốn làm gì thì còn phải đợi tới bây giờ sao? Trần Hiểu Ngưng ngốc ngốc nghĩ ra lý do vớ vẩn kia để trấn an bản thân.
Được! Đi thì đi, ai sợ ai chứ?! Vì để cho ŧıểυ bảo bối vui vẻ, cô có mặt dày hơn nữa cũng được.
- -------------
Đây quả nhiên lại là một căn nhà ở nơi khác của hắn.
Cô đứng trước cổng lớn, vẻ mặt ngây ngô nhìn ngước lên nóc nhà.
Cô lắc đầu, cái tên này thật quá hoang phí rồi, một mình hắn sao lại có nhiều nhà vậy chứ. Mỗi một căn hộ mà cô nhìn thấy đều vừa cao lại vừa rộng lớn.
Mà cũng khó hiểu nha, một người như hắn lớn lên trong nhà cao cửa rộng, xe hơi bốn bánh,... khi sống cùng với cô trong căn hộ nhỏ xíu kia, hắn có thấy khó chịu hay không?!