Đàm Hoàng Hạo nhìn chằm chằm cô như một miếng thịt tươi chuẩn bị đưa tới miệng. Trần Hiểu Ngưng không chịu nổi không khí áp lực này từ hắn. Cô cúi người xuống muốn chui qua tay hắn nhưng Đàm Hoàng Hạo lại nhanh hơn một bước, hắn đè cô ngồi trên chỗ bồn rửa tay rồi tháo chiếc carvat trên cổ áo mình xuống trói tay cô lại.
Trần Hiểu Ngưng vừa giãy giụa vừa la lên:-" Anh làm gì vậy? Thả tôi ra, tôi đã là người của U Minh Thượng rồi, nếu anh ta mà biết được nhất định sẽ không tha cho anh."- Cô vốn dĩ không biết hai người họ đối đầu với nhau nên mới to gan dùng U Minh Thượng làm khiên chắn ra dọa Đàm Hoàng Hạo.
Ánh mắt của hắn trở nên u ám bởi câu nói đó của cô, không phải hắn tức giận vì cô đem U Minh Thượng ra dọa nạt mà là bởi vì cô nói rằng mình là người phụ nữ của hắn (UMT). Câu nói đó chính là sự đả kích nặng nề đối với lòng hư vinh của một người đàn ông, không riêng gì hắn, cho dù là ai đi chăng nữa nghe người phụ nữ mình để ý đến nói vậy đều muốn phát hỏa lên rồi!
Trần Hiểu Ngưng chỉ có thể bất lực thở dốc, cô không cách nào phản kháng được, ánh mắt long anh cầu xin hắn.
Vì hôn quá lâu mà cô cảm thấy mình sắp chết ngạt mất rồi, cần cổ cũng nhức mỏi. Đàm Hoàng Hạo lúc này mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, lúc rời đi còn lưu luyến kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài. Khuôn mặt cô ửng đỏ, vội vàng hít thở lại để lấy dưỡng khí.
Chưa kịp định thần thì cô tiếp tục phát hiện ra, bàn tay của hắn từ lúc nào đã mò vào trong váy, chạm tới qυầи ɭóŧ của cô. Trần Hiểu Ngưng sợ hãi khép chặt hai chân lại, cô cắn cắn môi, nhắm mắt, phó mặc chính mình cho số phận, cô biết mình đã lọt vào tay của ác ma, có mười cái chân cũng chạy không nổi.
-" Hắn... đã đụng vào cô hay chưa?"- Đàm Hoàng Hạo chưa vội làm gì cả, từ tốn hỏi cô.
-"..."- Trần Hiểu Ngưng im lặng nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ. Theo cô, những người giàu như hắn thì không thể nào dùng lại đồ của người khác được. Nếu cô nói thật cho hắn biết U Minh Thượng đã đụng vào cô, vậy hắn sẽ cảm thấy cô bị vấy bẩn rồi và không muốn cô nữa?!
Nghĩ xong, cô mở mắt nhìn hắn rồi gật gật đầu. Ngoài dự đoán, Đàm Hoàng Hạo không hề dừng lại động tác, hắn còn hung hăng kéo qυầи ɭóŧ của cô vứt xuống đất.
-" Anh..."- Kết quả này quá bất ngờ, cô không hề nghĩ tới hắn vẫn muốn giở trò cầm thú với cô, chẳng lẽ hắn không quan tâm cái đó sao?
Nếu không để ý kĩ, căn bản không phát hiện ra được trong mắt Đàm Hoàng Hạo giờ phút này đang rực cháy một đốm lửa ghen tị và phẫn nộ. Đáng chết! U Minh Thượng, ta nhất định không tha cho ngươi!
Hắn cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, lưu lại một dấu răng đỏ ửng trên cần cổ trắng ngần. Bàn tay to lớn ở bên dưới cũng không rảnh rỗi, thuần thục dò tìm được nơi bí ẩn của cô, ngón tay hắn trêu chọc túm lông tơ mềm mại sau đó từ từ luồn lách tới giữa hai cánh hoa rồi đi vào bên trong.
-" Ô..."- Trần Hiểu Ngưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả bởi bàn tay còn lại của hắn đã bịt chặt miệng cô.
Đàm Hoàng Hạo thổi khí bên tai cô, cất giọng âm trầm:-" Không muốn? Hay là tôi không thỏa mãn cho cô được như hắn ta? Hử?"- Hắn vừa nói, ngón tay lại hung hăng tàn sát bừa bãi bên trong cô.
Hắn bịt miệng cô lại không cho phép cô mở miệng, làm sao cô trả lời hắn được chứ? Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người!
Trần Hiểu Ngưng vặn vẹo cơ thể, trong miệng chỉ phát ra được vài tiếng rêи ɾỉ ô a không rõ.
Đàm Hoàng Hạo lại tiếp tục độc thoại:-" Nói đi, tôi và hắn ai làm cô sung sướиɠ hơn hả?"- Động tác bên dưới càng không thuyên giảm, ngược lại tần số rung động càng mãnh liệt, hắn liên tục chọn những điểm nhạy cảm của cô mà đâm tới.
Bụng dưới của cô co rút liên hồi, một lát sau liền tới cực hạn. Từng dòng sữa ngọt ngào phun ra, ướt đầy tay hắn.
Trần Hiểu Ngưng xụi lơ cả người đều tựa vào hắn mà thở dốc.
-" Mới đó mà đã lên đỉnh rồi, đúng là ŧıểυ da^ʍ đãиɠ!"- Hắn cợt nhả rút tay ra khỏi huyệt động nho nhỏ kia, kéo lại chiếc váy của cô che đi hạ thân nhầy nhụa ướt đẫm.
-" Hừ, cô may mắn đấy, nếu không phải hôm nay tôi còn có việc, nhất định sẽ xử lý cô thật đàng hoàng."- Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đem cô sang nhà vệ sinh nữ, hắn không muốn để bọn đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng này của cô.