Ngọc Hồ Điệp cắn chặt răng, cố kiềm nén ý muốn đánh bất tỉnh nữ cường đạo trước mặt này, đoạt tiền của mình về, sau khi hít sâu vào một hơi, tiếp tục cười làm lành: “Nếu không thì một phần thôi cũng được!”
Đối với y mà nói, đây có thể coi là yêu cầu thấp nhất rồi, Vương Manh Manh chỉ dùng hai chữ đơn giản nhất, liền ném tim Ngọc Hồ Điệp xuống đất giẫm lên một vạn cước: “Nằm mơ!”
Sau khi nói xong, không thèm nhìn khuôn mặt đầy bi phẫn pha lẫn oán hận của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh vô cùng hài lòng nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng cuộc sống võ lâm phong quang vô hạn sau này của mình.
Lúc này, cô không còn cảm giác bi kịch đối với chuyện xuyên qua nữa.
Tuy rằng lúc bắt đầu có chút không thuận lợi, nhưng rồi tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng đi theo chiều hướng tốt đẹp.
Ít ra là, cô có tiền, hơn nữa dựa vào những tư liệu có được trước kia, nói một cách chính xác là cô phát tài rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng lại càng thư thái hơn, Vương Manh Mạnh mở to mắt, nhìn Ngọc Hồ Điệp còn đang ủ rũ: “Ngươi còn chờ gì nữa, mau tới hiệu tơ lụa thôi.”
————
Ngọc Hồ Điệp tựa vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vô cùng nhàm chán chờ Vương Manh Manh thử quần áo xong bước ra ngoài.
Nhìn bộ quần áo mới Vương Manh Manh vừa thay, sau khi ngắm nghía một hồi, hai mắt ngời sáng: “Không tệ, quả nhiên rất đẹp.”
Nói đến đây, chân mày y chau lại: “Mọi người thường nói nữ nhân sau khi thay quần áo mới xong thì biến thành một người hoàn toàn khác hẳn, nhưng cũng không cần thiết từ một nữ hiệp xinh đẹp biến thành một mụ Dạ Xoa chứ!”
Nói vậy quả không sai, sau khi thay quần áo mới xong Vương Manh Manh quả thực giống hệt mụ Dạ Xoa, hung dữ chạy vọt lên đứng trước mặt Ngọc Hồ Điệp, chìa tay ra: “Lấy ra!”
Ngọc Hồ Điệp chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Lấy ra cái gì?”
“Tiền!” Vương Manh Manh quát to lên, tiếp tục chìa tay ra trước mặt Ngọc Hồ Điệp: “Tên tiểu mao tặc nhà ngươi, trả tiền mua quần áo lại cho ta!”