Hải Đường Nhàn Thê

Chương 17

Trước Sau

break
Đô Đô càng ngày càng nhận được nhiều cảm tình của lão phu nhân, theo đó, thức ăn đưa đến biệt viện cũng được nâng cao chất lượng rõ rệt. Hiện tại, thời điểm Tiểu Cam cao hứng nhất chính là lúc trù phòng đưa thức ăn đến Đường Viên, rốt cuộc nàng đã có thể hãnh diện với những nha hoàn khác. Tiểu Tình mỗi ngày vừa đếm bạc vừa cười trộm, bạc trong tay càng ngày càng nhiều a! Đô Đô mỗi lần đến Du Viên chơi đùa với Lão phu nhân đều mệt nhoài trở về viện, những lúc như vậy hắn đều ghé vào ngực phụ thân mà thiếp ngủ.

Đảo mắt đã tới cuối năm, Lão phu nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hải Đường, bảo rằng năm nay sẽ mang Đô Đô tham dự lễ tế tổ. Xem ra năm nay muốn tìm lý do né tránh tham dự lễ tất niên để mừng năm mới ở Đường Viên là không thể a! Cuối cùng, lão phu nhân còn ném ra một câu, “Phu nhân của Đình Tùng, bữa cơm tất niên lần này cũng gọi phu nhân của Đình Hòe đến tham dự đi. Đã lâu rồi cả nhà không cùng ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, hiện tại chúng ta cũng đã lớn tuổi, cũng không còn bao nhiêu cơ hội cùng con cháu trong nhà ngồi chung một bàn dùng cơm a!”

Đại phu nhân có chút khó xử, “Nãi nãi, đệ muội từ những năm đầu vào Phương gia đã rất ít tham dự bữa cơm đoàn viên, lại nói Văn Tiệp…sợ là không hợp…!”

Nửa lời sau suýt phun ra nhưng đã kịp nuốt vào, Lão phu nhân làm sao lại không hiểu được ý tứ trong đó, “Ta biết ngươi lo lắng nha đầu Văn Tiệp kia bát tự không tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, còn kiêng kị làm gì nữa? Muội tử đã nhiều năm không gặp, sắp tới ta sẽ xuống dưới đó bồi tiếp bọn họ, ta phải ăn nói thế nào với họ đây? Lần trước ta cũng đã gặp qua nha đầu Văn Tiệp kia, gương mặt có nét an tĩnh vui tươi, tướng mạo không tồi, có thể xem là tướng hậu phúc. Vấn đề bát tự không cần đề cập đến nữa”. Vài ngày sau, Tam thẩm đã đáp ứng lời mời của Lão phu nhân, nàng sẽ đến tham dự bữa cơm đoàn viên.

Đêm giao thừa, sảnh đường trong Du Viên xếp hai chiếc bàn thật lớn. Hải Đường mặc cho Đô Đô một bộ quần áo màu đỏ thẩm. Tiểu Tình sợ hắn bị lạnh nên bao bọc Đô Đô kín mít, thoạt nhìn hắn chẳng khác gì một chiếc bánh chưng màu đỏ. Đến đại sảnh, mọi người vẫn như những năm trước vây quanh Lão phu nhân. Đô Đô hôm nay cũng nhận được quà mừng năm mới. Lão gia tặng hắn một cái khóa khổng minh, Hoàng Ngọc ngồi kế bên cũng đang cầm một chiếc khóa như vậy trong tay. Kỳ quái là hai tiểu tử này đang xúm lại một chỗ rì rầm gì đó, Hải Đường tò mò nghiêng người dỏng tai nghe ngóng nhưng lại phát hiện mình một câu cũng nghe không hiểu. Nhưng hai tiểu tử này thật sự trao đổi thật sự khoái trá a, chẳng lẻ đây chính là “mật ngữ”? Hành động của Hải Đường khiến cho mọi người chú ý, tất cả yên lặng để xem bọn nhóc đang nói những gì, nhưng rốt cuộc cũng phải ngã mũ chào thua.

“Các ngươi xem, hai huynh đệ trò chuyện vui vẻ chưa kìa! Lam Nhân, sang năm nếu có thời gian thì đem Hoằng Ngọc để chỗ ta để hắn cùng chơi với ca ca!”

Tô Lam Nhân có chút mất hứng đáp, “Thưa Lão phu nhân, sang năm ta sẽ thỉnh tiên sinh đến dạy học cho Hoằng Ngọc, e là hắn không có nhiều thời gian chơi đùa”

Hải Đường ngầm liếc nàng ta một cái, còn nhỏ như vậy đã thỉnh tiên sinh, hắn nghe hiểu sao? Hiện tại không cho hắn chơi đùa, đợi đến lúc hắn trưởng thành muốn “chơi đùa” thì ngươi quản được sao?

“A, thỉnh tiên sinh? Nếu vậy thì để hai huynh đệ bọn họ học cùng với nhau đi!”

“Lão phu nhân, ta nghĩ đợi một thời gian nữa mới thỉnh tiên sinh cho Đô Đô, hiện tại nên dành nhiều thời gian để hắn chơi đùa, tiểu hài tử cũng có thể thông qua trò chơi mà học được nhiều thứ”. Có được một tuổi thơ khoái hoạt chính là điều tự hào nhất của Hải Đường ở kiếp trước.

“Vừa chơi vừa học? Tỷ tỷ thật biết nói đùa, học bằng phương thức đó có thể trở nên giỏi giang sao? Hoằng Ngọc nhà ta tương lai sẽ là Trạng Nguyên. Lại nói, tỷ tỷ, Đô Đô này cũng không biết giống ai, cả ngày nghịch ngợm gây sự, người lớn muốn an tĩnh chơi một ván bài cũng không yên a!”. Lão phu nhân vừa nghe Lam Nhân nói thế trên mặt liền xuất hiện tia giận dữ.

Hải Đường cười cười, “Vậy à? Thật không biết muội muội lúc còn nhỏ như thế nào a!”

Trên mặt Lam Nhân có chút đắc ý, “Ta hai tuổi đã có thể thông thạo Tam Tự Kinh, ba tuổi học thuộc Đường thi Tam Bách Thủ”

“Ai nha, đúng là thần đồng a! Nếu dựa trên tốc độ này mà tính, hiện tại muội muội đã có thể xuất khẩu thành thi rồi nha!”

“Ngươi!”, Tô Lam Nhân nhất thời nghẹn lời.

“Đã hiểu, có câu “Đại vị tất giai đạo lý”, muội muội hẳn đã nghe nói qua?”

Lão phu nhân giơ tay lên, “Được rồi, ăn cơm, hai người các ngươi cũng đừng nói qua nói lại nữa”

Hải Đường nói với Đô Đô, “Đô Đô, trước khi ăn cơm phải làm gì?”. Đô Đô đem khóa khổng minh giao cho Tiểu Cam rồi nhào vào lòng lão nương của hắn, “rửa tay”. Hải Đường hôn con trai một cái rồi dắt tay hắn vừa đi vừa nói chuyện, “Đô Đô của ta thật ngoan, biết rửa tay sạch sẽ trước khi ăn cơm”. Hai mẫu tử tiến đến chiếc bồn rửa tay gần đó, nàng vừa rửa tay vừa đọc thuộc lòng, Đô Đô cũng phối hợp làm theo, “Lòng bàn tay, lòng bàn tay, chà chà chà chà! Mu bàn tay, mu bàn tay, chà chà chà chà! Lòng bàn tay, lòng bàn tay, rửa sạch nước! Mu bàn tay, mu bàn tay, rửa sạch nước! Cả bàn tay chà sạch ba lần, một, hai, ba! Lau khô, lau thật khô! Đô Đô lại thành Đô Đô thơm!”.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm hai mẫu tử nàng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đôi mắt mang theo thâm ý liếc nhìn sang Tô Lam Nhân đang đeo hai chữ “khó chịu” trên mặt. Nàng hô hoán nha hoàn mang Hoằng Ngọc trở lại biệt viện của mình, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt bất mãn của Lão phu nhân.

Thời điểm ăn cơm, Hải Đường đặt Đô Đô lên đùi mình rồi tự mình cho con ăn. Nàng lựa những món Đô Đô có thể ăn để sang một bên, sau đó lại tinh tế xử lý tốt một lần mới đút cho hắn ăn, thịt và rau đều có đủ. Tô Lam Nhân ở một bên buông lời châm chọc, “Tỷ tỷ, nha hoàn của tỠthật tốt phước a, thậm chí không cần hầu hạ tiểu thiếu gia ăn cơm”

Hải Đường không thèm quay đầu lại, nàng lại đút cho Đô Đô một miếng cá, “Lạc thú này chỉ sợ muội muội không thể cảm nhận được”

Lão phu nhân ho nhẹ, “Mẫu thân của Đô Đô, ngươi cũng đừng mãi lo chăm con mà quên ăn, nếu bữa cơm tất niên mà ăn không no, chuyện này truyền ra sẽ khiến người ta chê cười a!”

Hải Đường cảm kích nhìn Lão phu nhân, nàng mỉm cười nói, “Không sao, Lão phu nhân, một bàn thức ăn nhiều thế này Hải Đường làm sao lại ăn không no? Đô Đô, ăn thêm “cát tường như ý” được không?” (KNQ: ta không biết là món gì?)

Tiểu gia hỏa liếc nhìn nha hoàn Như Ý đang đứng bên cạnh Lão phu nhân, dù đang một ngậm một miệng đầy thức ăn nhưng hắn cũng mở miệng phun ra hai chữ, “Như Ý”. Như Ý nghe Đô Đô gọi tên nàng liền vui mừng tiến đến bên cạnh Lão phu nhân, “Lão phu nhân, người xem, Đô Đô thiếu gia nhớ rõ tên của ta a!”

“Đúng rồi đúng rồi, nhìn ngươi kìa, cao hứng như thế thì qua đút cơm cho hắn đi, để thiếu phu nhân có thể ăn một chút, nếu không sợ lát nữa lại ăn không no”

“Như Ý tuân mệnh”

Dùng xong bữa cơm, mọi người trở lại sảnh đường ngồi xung quanh hỏa lò nói chuyện phiếm. Phương Sở Các mang theo các muội muội chơi pháo hoa ngoài sân, Đô Đô bị ánh sáng bập bùng bên ngoài cửa sổ lôi kéo sự chú ý, hắn vươn người ngóng nhìn, Hải Đường ôm hắn đứng bên cạnh cửa sổ ngắm từng đợt từng đợt pháo hoa bắn lên không trung. Đô Đô vui mừng vỗ tay, Văn Tiệp cũng bước đến cùng bọn họ xem pháo hoa, “Văn Tiệp, ngươi giúp ta ôm Đô Đô một chút, ta muốn đi nhà xí. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được mang hắn ra khỏi cánh cửa này, pháo hoa là thứ rất nguy hiểm. Tiểu Cam, ngươi cũng để ý một chút”

Đi nhà xí xong, Hải Đường bước dọc theo hành lang chuẩn bị quay về đại sảnh thì bị người chặn lại ở góc quanh, Tô Lam Nhân thi lễ, “Tỷ tỷ”.

“Muội muội cũng đến nhà xí sao, xin mời!”

“Tỷ tỷ, Lam Nhân có chuyện muốn nói”

“Chuyện gì?”

Tô Lam Nhân bước lên phía trước vài bước rồi xoay người đứng đối diện Hải Đường, “Nghe nói dạo gần đây tướng công thường xuyên đến chỗ của tỷ tỷ, là thật sao?”

“Tướng công không báo cáo với ngươi sao?”

“Buồn cười! Việc làm của tướng công tại sao lại phải báo cáo với ta?”

“Ta còn tưởng tướng công muốn đi đâu đều phải thông qua muội muội phê chuẩn! Nguyên lai ta nghĩ sai rồi!”

“Ngươi!”, Tô Lam Nhân hít một hơi, “Tỷ tỷ, ngươi cũng là người hiểu chuyện, ta biết ngươi hiểu rõ tướng công rất hận ngươi, nếu không phải Lão phu nhân yêu thương con trai của ngươi thì tướng công tuyệt đối sẽ không hướng gương mặt tươi cười về phía ngươi. Ngươi ngàn vạn lần đừng cao hứng quá sớm!”

“Nếu đã là như vậy thì ngươi còn lo lắng cái gì?”, Hải Đường dí sát mặt vào mặt Tô Lam Nhân.

“Ta lo lắng! Ta tại sao lại phải lo lắng?!”, Tô Lam Nhân cất cao giọng.

Hải Đường không nói mà chỉ nhướn mi nhìn nàng.

“Là ta lo lắng thay cho tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ đến đó vui mừng quá sớm mà thành công dã tràng”

“Muội muội lo lắng cũng tốt, vui mừng cũng tốt, tất cả đều không phải chuyện của ta. Không cần làm phiền muội muội để trong lòng”

Tô Lam Nhân nhất thời chán nản, bàn chân chà miết lên sàn.

“Muội muội không phải muốn đi nhà xí sao? Ta cũng không ngăn cản ngươi, đi thong thả a!”. Hải Đường cười lạnh lùng, đều là nữ nhân, tội gì làm khó lẫn nhau.

Còn chưa đến được cửa đại sảnh, Đô Đô liếc mắt nhìn thấy nàng xa xa liền vươn tay gọi “nương”. Hải Đường nhấc chân định bước nhanh đến liền bị cảnh tượng phía trước dọa đứng tim.

Một xâu pháo đã được châm ngòi không biết từ đâu bay tới hướng thẳng về phía Đô Đô. Hải Đường sợ đến cuống cuồng, muốn hét nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Tiểu Cam dùng sức đẩy Văn Tiệp sang một bên. Văn Tiệp cũng nhìn thấy pháo đang rơi xuống, đang lúc muốn ôm Đô Đô tránh đi thì bị Tiểu Cam đẩy mạnh làm mất thăng bằng. Nàng ôm Đô Đô bổ sấp xuống mặt đất. Hải Đường nhìn thấy phía sau gáy của Đô Đô sắp sửa nện lên thành cửa liền “hồn siêu phách tán”. Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, đang lúc ngã xuống, Văn Tiệp liều mạng xoay người đặt Đô Đô phía trước ngực mình, lưng nàng đập thẳng xuống thành cửa, thanh âm va chạm nặng nề cùng tiếng pháo trong không trung nổ vang.

Toàn bộ người trong sảnh loạn thành một đoàn. Hải Đường ngã nhào xuống đất ôm lấy Đô Đô. Đô Đô bị dọa sợ đến mức òa khóc lớn lên. Nàng vừa dỗ dành con vừa an ủi, “Bảo bối, Đô Đô, không khóc, không khóc, để nương nhìn xem có chỗ nào bị thương không?”. Nàng cẩn thận xem xét con trai một chút, hoàn hảo, không sao!

Hải Đường nghiêng đầu nhìn Văn Tiệp vẫn đang nằm trên mặt đất bất động, nàng khẩn trương đưa tay lắc lắc Văn Tiệp, “Văn Tiệp, ngươi thế nào? Có bị thương không?”. Văn Tiệp lắc tay không nói nên lời, nước mắt theo hốc mắt tràn ra. Tiểu Cam nửa quỳ nửa đứng đỡ nàng đứng dậy, Hải Đường tiến lên ngăn cản Tiểu Cam, “Đừng nhúc nhích, Tiểu Cam, ngươi đến đây ôm Đô Đô để ta xem Văn Tiệp!”

Mọi người trong phòng vây quanh lại đây, “Để ta ôm”. Sở Đình đem Đô Đô đang khóc oa oa từ trong tay nàng bế lên, Lão phu nhân vừa run rẩy bước tới vừa hô to, “Bảo bối của ta, đích tôn của ta, để cho thái nãi nãi nhìn một cái, không khóc a, ngươi khóc làm thái nãi nãi rất thương tâm a!”

Hải Đường nhẹ nhàng đem Văn Tiệp chuyển đến chỗ bằng phẳng, lưng vừa chạm đất, Văn Tiệp liền “A” một tiếng.

“…Là lưng sao?”, Tam thẩm khẩn trương nắm tay Văn Tiệp, Hải Đường đỡ đầu nàng lên rồi dùng tay sờ sờ, thật may mắn, đầu không bị tổn thương!

“Đại tẩu, ta không sao, chỉ là lưng có chút đau!”

Hải Đường nhẹ giọng nói bên tai Văn Tiệp, “Văn Tiệp, đa tạ ngươi!”. Nước mắt Văn Tiệp lập tức chảy xuống, Hải Đường hiểu ý vỗ vỗ tay nàng.

Phu nhân giúp Khấu Nhân dìu Văn Tiệp đi vào hậu sảnh rồi phân phó hạ nhân chạy đi thỉnh đại phu. Đô Đô vẫn khóc lớn, ai cũng không dỗ được. Hải Đường tiến tới ôm cục cưng vào trong lòng, vừa vỗ lưng hắn vừa nhẹ giọng dỗ dành.

“Thật sự là tổ tông phù hộ, Đô Đô không có việc gì!”. Lão phu nhân vỗ ngực trấn an, sau lại nghiêm mặt quát lớn, “Là ai mới vừa rồi ném pháo?”. Liếc mắt một lượt, trong sảnh đường không ai dám mở miệng, “Nói!”, thanh âm Lão phu nhân lên cao nửa nhịp. Phương Sở Các, Văn Đình, Văn Tĩnh run lên, vẫn không ai dám lên tiếng, “Không ai dám nhận sao? Phương quản gia, những nha hoàn nào mới hầu hạ chủ tử ngoài sân?”

Phương quản gia nhìn quanh rồi nói, “Thưa Lão phu nhân, là Hạ Đào, Đông Lăng, Liễu Yến, Tiểu Cam”

Lão phu nhân chỉ vào nha đầu đứng phía sau lưng Văn Đình, “Hạ Đào, ngươi nói, là ai ném pháo?”

Hạ Đào sợ hãi quỳ gối trên mặt đất, “Lão phu nhân, ta…ta…ta không biết”

“Không biết? Tốt lắm! Các ngươi hầu hạ chủ tử thế nào? Chủ tử làm gì cũng không biết?”

“Ta…Lão phu nhân tha mạng, Lão phu nhân tha mạng”, Hạ Đào liều mạng dập đầu.

“Đông Lăng, ngươi nói, ngươi nhìn thấy những gì?”

Ánh mắt Đông Lăng lóe lên, nàng vụng trộm nhìn sang Văn Tĩnh, “Ta chỉ nhìn Tam thiếu gia đốt pháo hoa, không để ý”

“Không để ý? Chủ tử của ngươi là ai? Tam thiếu gia? Đám nha đầu chết tiệt kia, cả ngày chỉ có mỗi việc trông coi thiếu gia, bổn phận của mình cũng không nhớ rõ sao?”

Sắc mặt Lão phu nhân càng lúc càng khó coi. Lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Liễu Yến. Liễu Yến vội vàng cúi đầu, toàn thân run rẩy, “Tiểu Cam, ngươi nói!”. Lão phu nhân không hỏi Liễu Yến nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Tiểu Cam quỳ gối trước mặt Lão phu nhân, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, “Thưa Lão phu nhân, Tiểu Cam thấy rõ, là Lục tiểu thư”. Liễu Yến nghe đến đó, trong mắt liền hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Đỗ di nương từ chỗ ngồi bước vọt tới, trực tiếp cho Tiểu Cam một bạt tai, “Nha đầu chết tiệt, ngươi dám vu hãm Văn Tĩnh nhà ta. Ngươi muốn chết có phải không?”

Tiểu Cam vuốt mặt, cố gắng nén lệ mà nâng đầu quật cường nhìn nàng, “Ta không có! Ta rõ ràng nhìn thấy Lục tiểu thư…!”

Hải Đường đúng lúc ngăn cản Tiểu Cam, “Tiểu Cam! Đủ rồi!”. Hải Đường ôm Đô Đô đang thiếp ngủ đi đến trước mặt Lão phu nhân rồi thi lễ, “Lão phu nhân, bây giờ là đêm giao thừa, Đô Đô cùng Văn Tiệp cũng không có chuyện gì, ta hy vọng chuyện này đến đây là chấm dứt!”

Lão phu nhân nghi hoặc nhìn nàng. Hải Đường đứng thẳng người, dùng ánh mắt rét lạnh đảo qua một lượt những người có mặt trong sảnh đường, cuối cùng dừng lại trên mặt Văn Tĩnh. Văn Tĩnh nhìn thấy ánh mắt nàng liền bước lui một bước, “Bất quá, mặc kệ là ai, mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta cũng không hy vọng có lần sau! Nếu không…”, Hải Đường ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra tia âm lãnh nhìn chằm chằm vào Văn Tĩnh, một chữ rõ ràng một chữ, “Mặc kệ là ai, ta, Diệp Hải Đường, sẽ bắt hắn hoàn trả gấp ba lần!”. Trong phòng thật sự tĩnh lặng, không ai dám mở miệng, ý tứ trong lời nói của Hải Đường đâm vào tai mọi người, không ít người chợt cảm thấy rùng mình. Hải Đường thỏa mãn với hiệu quả này. Muốn động đến con ta, ta muốn các ngươi cả đời nhìn thấy ta đều phải rùng mình.

Văn Đình lúc này lại phun ra một câu, “Ai bảo ngươi để Tứ tỷ ôm Đô Đô, ngươi cũng không phải không biết nàng ta bát tự không tốt!”

Hải Đường quát to, “Nếu không phải nhờ Văn Tiệp, hiện tại người nằm trong đó chính là Đô Đô. Nếu là ngươi, ngươi sẽ xoay lưng dùng chính thân thể mình làm đệm đỡ sao?”

Lão phu nhân nghe vậy liền hít phải một ngụm khí lạnh, “Ngươi nói…là Văn Tiệp tự mình…”

“Đúng vậy, là ta tận mắt nhìn thấy”

Lão phu nhân gật đầu, “Trừ bỏ mẫu thân, ai sẽ là người ở thời điểm nguy hiểm mà buông tha cho sự an toàn của chính mình? Văn Tiệp thật sự là một đứa nhỏ thiện lương. Phu nhân của Đình Hòe, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi, ngươi đã thay Phương gia dạy dỗ nữ nhi thật tốt!”, Lão phu nhân nhìn lướt qua mọi người, “Lời nói mới vừa rồi của Hải Đường các ngươi đã nghe rõ chưa? Phương gia có quy tắc của Phương gia, mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta cũng không hy vọng có lần thứ hai”

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc