Hầm sau nhà đã hoàn thành, Hoắc Tranh lấy một nửa tiền lương ra mua mấy khối băng bỏ vào.
Giá của băng rất đắt, nhiều nhà có tiền mới có thể dùng trong mùa hè, người dân bình thường rất ít khi bỏ tiền ra mua.
Bởi vì trong một lần đi dạp phố, hắn phát hiện Bạch Tế rất thích uống nước hoa quả chua ngọt có bỏ thêm vụn băng.
Khi mùa hè nóng bức, lúc đi ngang qua chợ y đều trông mong được Hoắc Tranh mua cho một ly nước quả lạnh. Nhưng nếu Hoắc Tranh chỉ mua một ly cho y, Bạch Tế lại không bằng lòng, y phải phân ra ngươi một ngụm ta một ngụm.
Hoắc Tranh nghĩ hắn nên mua thêm quần áo cho bản thân, tiền để dành còn nhiều, lúc trước quần áo của hắn có thể mặc mấy năm, chỉ khi đến Tết mới đổi vài món.
Bộ dáng Bạch Tế người gặp người thích, nam nhân vốn trầm ổn cảm thấy nguy cơ tứ phía, tuy hai người yêu thích lẫn nhau, Hoắc Tranh cũng không phải người chỉ biết chú trọng bề ngoài.
Nhưng hắn ghen tị, tuy ngoài miệng không nói nhưng âm thầm học hỏi Hồ Nghiễm, làm cho bản thân mình chỉnh chu một chút, trông có vẻ tuấn tú hơn.
Trong nhà Lan bà có ba nam tử xuất chúng, làm các cô nương xung quanh càng để ý đến. Sau khi ba người trở về đều phải đóng cửa không tiếp khách, trách cho nhiều người đến quấy rầy.
Sau khi Hoắc Tranh thay đổi một chút cách ăn mặc, Bạch Tế liền bị hắn mê đến thất điên bát đảo, lúc làm nũng với hắn luôn bị Hồ Nghiễm chọc vài câu, nói y không có tiền đồ.
Hoa trồng trong viện nở rộ, mùi hương bay khắp bốn phía. Hắc Trân Châu là một con chó biết yêu thích hoa cỏ, nó rất ít khi lăn lộn trên hoa, đôi khi Miêu Nhi chui vào bụi hoa nó sẽ ngậm gáy mèo nhỏ tha ra ngoài. Sau đó lấy lòng mà liếʍ lông cho mèo nhỏ, Miêu Nhi cũng vì vậy mà không lăn trên hoa nữa.
Sáng sớm, Hoắc Tranh cùng Bạch Tế một trước một sau ra khỏi phòng, Hồ Nghiễm và Lan bà còn chưa dậy, hai người sóng vai ngồi trên phiến đá cạnh giếng nước rửa mặt, Bạch Tế ngẩn cao đầu bĩu môi, “Tranh Tranh.”
Hoắc Tranh cúi đầu hôn y, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mềm giảo lộng làm Bạch Tế thở hổn hển không thôi, Hoắc Tranh buông y ra, cười cười hỏi: “Thoải mái?”
Đem y hầu hạ thỏa mãn, Hoắc Tranh mới vào nhà bếp chuẩn bị cơm sáng, Bạch Tế thì cầm chổi quét lá rụng trong sân, công việc đều được phân công rõ ràng.
Gâu gâu...
Tiếng Hắc Trân Châu báo cho Bạch Tế biết bên ngoài có người tới, tiếng sủa vừa vang lên bên ngoài đã có âm thanh gõ cửa lộn xộn. Bạch Tế mở cửa ra, mắt to trừng mắt nhỏ với con ngựa ngoài cửa, mi mắt nó chớp vài cái, nói với Bạch Tế là Rùa thần y bảo nó đến đưa đồ vật.
Bạch Tế gỡ xuống cái rương nhỏ cột trên lưng ngựa, vuốt lông nao của nó cảm ơn.
Con ngựa một đường chạy đến đây, nó muốn xin ít cỏ khô và nước, Bạch Tế nhanh chóng dẫn nó đến chổ chuồng ngựa, gặp Hoắc Tranh đang rãnh tay nên cho nó ăn.
Rương gỗ đã rất cũ, khóa đều rỉ sét hết, Hoắc Tranh phải cạy một lúc lâu mới mở được, đưa đồ vật bên trong cho Bạch Tế.
Là một quyển sách bằng da dê, bên cạnh còn có mấy lá cây viết đầy chữ vặn vẹo của Rùa thần y, nó nói đây là sách cổ nó tìm thấy, nghĩ đến để không cũng lãng phí, nên dặn con ngựa mang đến cho Bạch Tế.
“Tranh Tranh, ngươi làm việc đi, ta về phòng viết thư hồi âm cho lão Rùa đã.”
Y nói với con ngựa mấy tiếng rồi vào thư phòng, không lâu sau cầm một bức thư còn chưa khô mực, cẩn thận cột lên lưng nó, con ngựa còn phải chạy đường dài nên nó càng ra sức ăn thêm cỏ.
Cuốn da dê có vài chỗ hư hỏng, Bạch Tế xem kĩ mấy phương thuốc và triệu chứng ghi trên đó, đến một lỗ hổng, y khó khăn mà chắp vá mấy chữ còn lại, bỗng nhiên trợn to mắt.
Trong đó ghi lại tình trạng lúc thỏ mang thai, nhưng không ghi rõ là thỏ đực hay cái.
Bạch Tế nhìn cuốn sách thất thần, nghĩ đến nếu y có thể mang thai thì sao?
Nhìn qua cửa sổ thấy nam nhân đang nấu cơm, Bạch Tế không hiểu sao tự nhiên đỏ mặt, y cất kĩ sách, bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Hồ Nghiễm đã nhận làm tiên sinh dạy nhạc ở Hoằng Hưng Viện, mỗi ngày ba người bọn họ đều đi chung xe ngựa đến đó.
Xe ngựa đến đầu đường thì có một chiếc khác đã chờ sẵn đuổi theo, Yến Tuyết Sùng xốc màn lên thò đầu ra gọi, “Hồ Nghiễm, Hồ Nghiễm.”
Bạch Tế thấy Yến Tuyết Sùng vội đem rượu mang theo giơ lên, Yến Tuyết Sùng biết Hồ Nghiễm thích rượu ngon, liền nghĩ ra cách này đi lấy lòng.
Hai xe cách xa nhau mới nghe Hồ Nghiễm lên tiếng, “Ta hiện giờ là tiên sinh của ngươi, ngươi cứ như vậy kêu thẳng tên ta sao, không được.”
Yến Tuyết Sùng liền sửa miệng, “Tiên Sinh.”
Hồ Nghiễm nói thẳng, “Mặt dày.”
Yến Tuyết Sùng không đáp mà chỉ cười cười thả màn xe xuống, thở dài một cái, thật hâm mộ Bạch Tế và Hoắc Tranh.
Đương triều tuy không hảo nam phong nhưng có thể đi tìm ŧıểυ quan, hắn không phải chưa nghĩ đến, nếu phụ thân không cho hắn gần nữ sắc vậy thì hắn đi tìm nam nhân thôi.
Yến Tuyết Sùng len lén thử một phen, nhưng khi tới gần mấy người son phấn đầy mặt kia hắn bị xông đến muốn nôn, rồi kiếm cớ bỏ chạy.
Bọn họ còn không bằng một góc Hồ Nghiễm.
Càng quan trọng là khi Yến Tuyết Sùng bước vào thanh lâu nửa bước, cảm giác áy náy cuồn cuộn sinh ra, giống như hắn dã làm ra chuyện có lỗi với Hồ Nghiễm.
Xe ngựa dừng bên ngoài Hoằng Hưng Viện, bốn người bước xuống. Mọi khi Yến Tuyết Sùng luôn hận không thể biến thành cái đuôi phía sau Hồ Nghiễm, hôm nay lại đi chậm rì rì phía sau, hắn chỉ cười bảo người hầu đưa rượu đến cho Hồ Nghiễm.
Chỉ có Bạch Tế tinh mắt phát hiện, hình như chân Yến Tuyết Sùng bị thương.