Sau giờ ngọ, Hoắc Tranh đúng giờ đánh xe ngựa đến Hoằng Dương Quán đón Bạch Tế về nhà, đúng lúc các nho sinh mặc nho phục một màu thuần trắng nối đuôi nhau mà ra.
Bọn họ đối với xe ngựa mỗi ngày đều xuất hiện ngoài cửa nhìn đến quen, giờ đang là lúc trời thường xuyên đổ mưa, những môn sinh có gia cảnh tốt đều đi bằng xe ngựa, còn mang theo thư đồng hầu hạ, Hưng Võ Viện chưa chắc thấy được cảnh tượng này.
Hưng Võ Viện gác cổng nghiêm khắc, bất luận gia cảnh nhóm võ sinh thế nào, vào viện đều coi như nhau, bắt buộc phải ở lại trong võ viện.
Bạch Tế được Hoắc Tranh đỡ lên xe ngựa, hắn ở trong xe vuốt trên người Bạch Tế xem có ướt mưa hay không. Bạch Tế lại ngiêm túc nhìn Hoắc Tranh, thời tiết ẩm ướt lạnh thấu xương, y sờ lên người Hoắc Tranh vẫn cảm thấy có chút ướt mồ hôi.
Ngày đầu tiên đến Hưng Võ Viện, Hoắc Tranh so tài với hơn mười võ sinh trên lôi đài, tuy hắn thân thể khỏe mạnh, nhưng một ngày đánh nhau nhiều như vậy, gân cốt cũng khó tránh khỏi đau nhức, có chỗ bị đánh trúng, Hoắc Tranh chuyên môn chọn quần áo che giấu, chỉ lộ ra mặt và cổ không có dấu vết.
Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, hắn nhất định phải kiên trì không thể bỏ cuộc.
Hắn nắm tay Bạch Tế hôn hôn, ý bảo mình cũng không có chuyện gì đáng lo ngại.
Bạch Tế nhẹ ‘ngô’ một tiếng, không nói gì.
Mừa dầm mông lung, đá bên đường ướt đẫm mọc đầy rêu xanh, xe ngựa vững vàng mà đi qua ngõ hẻm, Bạch Tế đột nhiên xốc lên màn xe, dẩu miệng không lên tiếng, kéo kéo quần áo Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh buông dây cương dừng xe ngựa bên đường, nước mưa dọc theo áo tơi chảy xuống, hắn gỡ tay Bạch Tế xuống nhét y vào trong xe, “Làm sao vậy?”
“Chúng ta đến hiệu thuốc trước.” Y không đồng ý mà nhìn Hoắc Tranh, “Hôm nay nhất định phải mua thuốc cao, Lan bà trời mưa thân mình cũng không thoải mái, muốn mua mấy thang thuốc cho bà.”
Y nghĩ Hoắc Tranh mỗi ngày đều đánh đấm trên lôi đài nhiều như thế, thuốc trong nhà nhất định không đủ dùng, rõ ràng mới nãy nói muốn đi mua thuốc nhưng xe ngựa lại không hướng hiệu thuốc mà đi, làm Bạch Tế trong lòng giận rồi.
“Tranh Tranh, nơi này không phải đường đến hiệu thuốc!”
Hoắc Tranh đành phải đổi hướng, đến hiệu thuốc lớn nhất ở Vũ Thành.
Đường đi ướt mưa trơn trượt, người đi đường giẫm lên vũng nước làm văng đầy bọt nước. Trời mưa dầm lạnh lẽo, cửa hàng khác đều vắng tanh chỉ có hiệu thuốc là chen đầy người đến bốc thuốc.
Mỗi khi cuối đông đầu xuân, người sinh bệnh rất nhiều, bên trong hiệu thuốc người bệnh khụ khụ suyễn suyễn, Hoắc Tranh để Bạch Tế trong xe ngựa không cho đi vào, tránh cho y bị lây bệnh cảm lạnh.
Bạch Tế nghe lời hắn nói, từ trong xe ngựa vươn ra nửa người dặn dò Hoắc Tranh phải mua thuốc gì, y hiện tại nhớ rất nhiều phương thuốc nhưng người cùng thú nhất định khác biệt, y cần phải hiểu rõ mới được.
Bạch Tế nói xong một chuỗi tên thảo dược, lại ấp úng bổ sung một câu, “Ngươi nhớ hỏi lại đại phu mua như vậy đúng hay không, lỡ có sai sót...”
Hoắc Tranh gật đầu, trong mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt, “Đã biết, ŧıểυ Bạch đại phu.”
Bạch Tế che lại hai má nóng lên chui vào trong xe, đối với không khí ngây ngô cười.
Trong hiệu thuốc xảy ra náo loạn, sủng vật của Tư Đồ ŧıểυ công tử sinh bệnh, phải ôm tới cho đại phu trị liệu.
Hiệu thuốc Diệu Thủ Hồi Xuân không hổ lớn nhất Vũ Thành, bên trong còn có mấy vị đại phu y thuật cao minh mỗi ngày đúng giờ đến khám.
Mấy ngày liền người tới khám bệnh tăng lên, nhóm đại phu vội đến không ngơi tay, gã dược đồng sai vặt trấn an từng người bệnh đang nôn nóng, Tư Đồ ŧıểυ công tử lại đưa ra mấy thỏi bạc trắng bóng, “Mau kêu đại phu tới chữa bệnh cho ŧıểυ Bảo của ta, không thấy nó bệnh tới không có tinh thần sao.”
Dược đồng nhìn con mèo nhỏ màu trắng trong lòng Tư Đồ công tử, khó xử nói: “Nhưng mà người bệnh đã đợi một ngày rồi, không thể trì hoãn giờ xem bệnh nữa.”
Tư Đồ ŧıểυ công tử mang bọn gia đinh xô đẩy hai dược đồng, mặt hùng hổ, làm người bệnh đằng trước đều phải nhường đường, một chút cũng không cố kỵ, ỷ vào có tiền muốn làm gì thì làm.
Hai hàng lông mày Hoắc Tranh nhíu chặt, một vị lão bá hơn bảy mươi tuổi bị đẩy ngã trên mặt đất, Hoắc Tranh nâng người dậy, sau đó đi ra xe ngựa. Sau một lúc lâu, Bạch Tế và Hoắc Tranh cùng nhau vào hiệu thuốc.
Tư Đồ ŧıểυ công tử đang ồn ào bảo đại phu xem bệnh cho mèo con, ống tay áo đột nhiên bị kéo một cái, phía sau vang lên giọng nói mềm mại trong trẻo, “Ta sẽ xem cho mèo của ngươi, ngươi đừng quấy rầy đại phu chữa bệnh.”
Tư Đồ ŧıểυ công tử quay đầu lại, căm tức mà nhìn Bạch Tế một lần, xem y ăn mặc như một thư sinh, ngữ khí mới không còn hung hăn như vừa rồi, “Ngươi có thể xem bệnh cho ŧıểυ Bảo?”
Bạch Tế gật đầu, thời này thú y vốn rất ít, trong thành có thú y cũng chỉ xem bệnh cho ngựa và trâu cày, gia cầm các loại, xem bệnh cho chó mèo thì không thấy.
Người nuôi sủng vật đa số gia thế đều không đơn giản, thú y chữa hảo có thể kiếm nhiều tiền bạc, còn nếu không tốt, khó tránh khỏi đều phải đóng cửa y quán, kinh nghiệm không đủ thì không cần nhắc tới.
Bạch Tế duỗi tay sờ mèo con, nó bệnh mềm nhũn nằm trong lòng ngực Tư Đồ công tử, khó có được chút tinh thần liếʍ liềm ngón tay Bạch Tế, nhỏ giọng kêu meo meo.
Bạch Tế phát hiện nó vừa mở linh trí, vẫn còn ngây ngốc.
Con mèo nhỏ này thật sự rất kiêu ngạo, không cho người lạ chạm vào nó, Tư Đồ ŧıểυ công tử nhìn bảo bối mèo nhà mình thân cận Bạch Tế, liền nói: “Vậy ngươi xem nó một cái, nếu ngươi trị hết bệnh cho ŧıểυ Bảo, bản công tử đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ngươi là học sinh Hoằng Dương Quán?”
Bạch Tế tìm một chỗ ít người ngồi xuống, y kiểm tra cho mèo con, đồng thời gật đầu trả lời đối phương.
“A!” Tư Đồ ŧıểυ công tử vuốt lông mèo, “Ta có một bằng hữu cũng học ở Hoằng Dương Quán, ngươi hẳn là đã nghe qua, hắn tên Yến Tuyết Sùng.”
Bạch Tế buồn bực nhìn hắn một cái, nói thầm trong lòng: “Thế gian này thật nhỏ a.”
ŧıểυ Bảo ngày thường tính tình kiêu ngạo bây giờ trở nên ngoan ngoãn cực kỳ, Bạch Tế nâng lên bốn chân cũng không giãy giụa. Chính là lúc xem chỗ tư mật của nó, mèo con chỉ phe phẩy cái đuôi che giấu kêu nhỏ, nếu như mọi khi có người muốn chạm vào đều sẽ bị nó cào đầy mặt.
Tư Đồ ŧıểυ công tử ngạc nhiên, “ŧıểυ Bảo nɠɵạı trừ ta, đây là lần đầu tiên nó không công kích người khác đó.”
Bạch Tế tháo bỏ lục lạc trên cổ mèo, “Về sau không cần đeo trên cổ nó mấy thứ kì quái này, nó không thích.”
“Ta đi lấy thuốc nho nó, ngươi ở chỗ này đợi chút.”
Hoắc Tranh xếp hàng mua thuốc, Bạch Tế khai dược cho mèo con, phân phó đưa thuốc cho gia đinh bên cạnh Tư Đồ công tử, “Mỗi ngày sớm tối hai lần đun lửa nhỏ đút cho ŧıểυ Bảo.”
Dứt lời, lại mở ra một hộp thuốc mỡ trong suốt, dính chút ở đầu ngón tay đưa cho ŧıểυ Bảo. Mèo con nhẹ ngửi, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, Bạch Tế đem thuốc mỡ giao cho Tư Đồ ŧıểυ công tử, “Mỗi ngày đút nó một chút trước khi ăn khoảng nửa canh giờ, nếu sau ba ngày bệnh không chuyển biến tốt, ngươi đến Hoằng Dương Quán tìm ta.”
Đây là lần thứ hai Bạch Tế xem bệnh cho động vật, đã không còn khẩn trương như ở Lộc Sơn, kiểm tra kỹ càng cho mèo con hốt thuốc đúng bệnh, thành thạo bình tĩnh. Cả người tản mát ra một cổ tự tin sáng rọi, làm Hoắc Tranh nhìn đến không rời mắt được.