Bạch Tế bộ dạng khóc lóc đến đáng thương, Hoắc Tranh chưa bao giờ gặp người nhu ngược như vậy, không thể không trầm giọng an ủi y, nhiều lần đảm bảo, “Sẽ không chết.”
Người trên giường vẫn còn khóc hức hức, Hoắc Tranh đau đầu không thôi, “Tẩu tử, ngươi ở lại đây chờ ta một lát.” Hắn là một nam nhân trên người không mang theo khăn tay, còn tẩu tử hắn...
Tẩu tử hắn chắc còn không biết khăn tay là cái gì nữa.
Bạch Tế chớp chớp mắt sũng nước, thẳng đến khi Hoắc Tranh đi ra ngoài, nhìn không thấy bóng dáng nữa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, máu mũi vẫn chảy không ngừng, y mở miệng ra, cả miệng toàn mùi máu tươi.
Cái đầu xù xù buồn bã ỉu xìu gục xuống, Bạch Tế tuyệt vọng cho rằng Hoắc Tranh vì muốn không để mình thương tâm nên mới giấu mình.
Hoắc Tranh mới đi lấy nước một chút, Bạch Tế đã rơi lệ không ngừng, tự bổ não hiện ra rất nhiều hình ảnh thê thảm, càng nghĩ càng thương tâm, chưa từng nghĩ là mình mới hóa thành người không lâu, liền phải quy tiên rồi.
Bưng nước giếng vào nhà, Hoắc Tranh mới thấy khuôn mặt Bạch Tế bị nước mắt cùng máu mũi chảy đầy trên mặt, thật là vừa buồn cười vừa đáng thương.
Hắn đặt bồn gỗ xuống, hảo tâm đem đối phương nâng dậy, Bạch Tế mơ mơ màng màng trợn mắt, thấy là hắn, vô lực lẩm bẩm một câu, “Ta còn chưa có chết.”
Hoắc Tranh nghe được trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nói cho y bị chảy chút máu mũi sẽ không chết người, nhưng thấy Bạch Tế đáng thương như vậy, chỉ lắc lắc đầu, lặp lại lời vừa rồi, như cho hắn một liều thuốc an thần, “Sẽ không chết đâu.”
Bạch Tế nâng cao đầu, dưới mũi toàn là máu, Hoắc Tranh cho tay vào nước, lòng bàn tay dính nước, một câu mạo phạm, mới bắt đầu chuyên tâm nhẹ nhàn vỗ lên trán Bạch Tế.
Nước giếng lạnh làm ướt nhẹp cái trán, ban đêm trời lạnh, trong miệng Bạch Tế phát ra thanh âm ô ô, thân mình lại thuận theo động tác của Hoắc Tranh. Lại lấy nước vỗ lên trán Bạch Tế, Hoắc Tranh cầm lấy khăn ướt vắt khô, lần này hắn không giúp y lau mặt, nam nữ khác biệt, đối phương là tẩu tử hắn, hành động vừa rồi là bất đắc dĩ mạo phạm, Hoắc Tranh trong lòng áy náy, trên mặt lại không thấy chút gợn sóng, “Tẩu tử, ngươi trước lau khô mặt.”
Bạch Tế hỏi: “Ngươi không giúp ta lau sao?”
Hoắc Tranh lắc đầu, “Không thể.”
Bạch Tế đành phải cầm khăn tay tự mình lau mặt, trên mặt sạch sẽ, y sờ sờ cái mũi, phát hiện máu đã ngưng chảy. Trong lòng vui vẻ, liền ôm lấy một bên Hoắc Tranh, “Ngươi thật là lợi hại!”
Bạch Tế ôm eo Hoắc Tranh, ngẩng đầu thân mật nhìn hắn, Hoắc Tranh bị nhìn đến cổ đều đỏ. Ánh nến ảm đạm, nhìn không ra hắn khó xử, trên tay hơi dùng sức đem Bạch Tế đẩy ra, “Tẩu tử, ngươi đừng như vậy.”
“Vì sao?” Bạch Tế dựa vào trực giác đơn thuần ý thức được Hoắc Tranh cố tình duy trì khoảng cách với mình, mặt mày xụ xuống đáng thương, cô đơn hỏi: “Vì sao không cho ta chạm vào ngươi? Tranh Tranh, ngươi chán ghét ta sao?”
Nhìn y vừa khờ vừa ngốc, nhìn qua không giống nói dối. Hoắc Tranh trầm mặt, ngữ khí tăng lên: “Ngươi là tẩu tử của ta.”
Hoắc Tranh một câu tẩu tử, hai câu tẩu tử, Bạch Tế cũng bị ‘tẩu tử’ làm cho hồ đồ, “Tên của ta không phải tẩu tử nha, Tranh Tranh vì sao cứ gọi ta như vậy? Ta có tên.”
Hoắc Tranh bối rối, Bạch Tế thấy hắn muốn đi ra ngoài, vội vàng mở miệng, “Ta kêu Bạch Tế nha, không phải tẩu tử.”
Bạch Tế có chút nóng nảy, Hoắc Tranh chợt nghe qua Bạch Tế khác Bạch Tích Nhi cũng không chú ý, hắn nghĩ Bạch Tế chỉ là nghịch ngợm, đi ra ngoài phòng đóng cửa lại, cách cửa, nói với Bạch Tế: “Đêm đã khuya, tẩu tử nghỉ ngơi cho tốt.”
Bóng dáng trên giấy dáng cửa hoàn toàn đi mất, Bạch Tế mất mát nhìn chằm chằm cánh cửa, không rõ vì cái gì Hoắc Tranh liền thay đổi đối xử lạnh nhạt với mình, y đã làm sai chuyện gì hay là không đủ nghe lời? Bạch Tế nghĩ nát óc cả trăm lần vẫn không ra, do dự nghĩ có nên ra ngoài tìm Hoắc Tranh không, lại e sợ mình sẽ chọc hắn giận, rối rắm qua đi mí mắt rốt cuộc chống đỡ không được, ghé vào trên giường cuốn chăn ngủ say.
Ngày hôm sau Bạch Tế tự mình tỉnh dậy, y ở trong phòng tìm một vòng không thấy Hoắc Tranh liền có chút hoảng hốt, vội vội vàng vàng đẩy cửa ra ngoài tìm người, nhà chính không một bóng người, quan tài âm trầm vẫn còn ở đó.
Y đi vòng quanh nhà không ngừng kêu Hoắc Tranh, tìm không thấy người, liền chạy ra bên ngoài.
Hoắc gia dưới mỗi sân mỗi cửa đều có bậc cửa, Bạch Tế chạy gấp, đồ vật ngay trước mặt cũng nhìn không thấy, vấp bậc cửa phía trước ngã xuống, tay chân đụng đất, đau đến nước mắt lưng tròng, khịt khịt cái mũi, thấp giọng hút khí.
Hoắc Tranh vừa lúc ra ngoài trở về, y nhìn dưới cửa có người ngã nhào, buông cuốc trong tay, tiến lên nâng Bạch Tế dậy.
“Ngươi đi đâu vậy?” Bạch Tế cẩn thận hỏi, trong lòng vẫn nhớ đêm qua Hoắc Tranh thực sự tức giận, sợ nói sai cái gì chọc hắn không vui.
Hoắc Tranh thu tầm mắt đặt trên đất về, giờ phút này chân Bạch Tế không có một chiếc giày, chân trắng nõn đạp bùn trên mặt đất, bất đồng với người thường xuyên xuống đồng làm việc nhà nông dẫn đến chân thô ráp, chân Bạch Tế mượt mà đáng yêu, bàn chân da thịt trắng nõn mền mại, hắn liếc mắt một cái liền thu hồi, không dám nhìn nhiều.
Trên người Bạch Tế vẫn mặc áo cưới màu đỏ, tóc rối xõa tung trên vai, phấn son đã dùng khăn lau sạch hôm qua, lộ ra khuôn mặt non mịn bóng loáng, đôi mắt trong suốt như nước, môi hồng răng trắng, Hoắc Tranh theo bản năng ngừng thở, hắn thế nhưng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối thay đại ca hắn.
ŧıểυ tẩu tử trước mắt, là nữ tử mỹ lệ nhất Hoắc Tranh gặp được từ khi sinh ra tới nay. Đáng tiếc đại ca hắn mất sớm, nếu Hoắc Thiên Quân còn sống, cưới được một ŧıểυ nương tử xinh đẹp như thế cũng nàng làm bạn, cũng không uổng sống một đời.
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh ngữ khí chậm lại, “Ngươi đã gả cho đại ca ta, đã là người Hoắc gia, tuy rằng hiện giờ Hoắc gia sa sút, nhưng ta là thân đệ của đại ca, chắc chắn sẽ thay hắn chiếu cố tốt ngươi, chỉ cần ta sống, tuyệt đối không để ngươi bị đói, bị lạnh, bị ủy khuất.”
Hoắc Tranh liếc y, ngữ khí vô cớ lạnh vài phần, “Chớ gọi ta như thế, ta kêu Hoắc Tranh.”
Hoắc Tranh ở linh đường suốt một đêm, trời chưa sáng liền xách cuốc lên núi tìm một vị trí, đào mộ để mai táng Hoắc Thiên Quân. Hắn xưa nay làm việc nhanh nhẹn, đào xong thời gian vẫn còn sớm, thậm chí thấy nhớ tới Bạch Tế.
Nghĩ ŧıểυ tẩu tử hắn ở trong nhà một mình sẽ sợ hãi, bước chân chạy nhanh trở về. Hoắc Tranh quý trọng thân tình, đại ca đi rồi tẩu tử là thân nhân duy nhất. Hắn sẽ chiếu cố ‘nàng’ tôn kính ‘nàng’, nhưng không hy vọng tẩu tử thân mật gọi tên hắn.
Không nói đến nông thôn khí chất thuần phác, bất luận hai người thân cận nhau, cũng tuyệt không được kêu như vậy. Hoắc Tranh nhìn về phía quan tài, hai đầu gối rơi xuống thật mạnh dập đầu ba cái, cũng không quay đầu lại mà đi ra nhà chính, bất quá qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn đẩy một chiếc xe vào sân, Bạch Tế đảo quanh đi theo bên cạch hắn, thấy Hoắc Tranh thế nhưng nháy mắt đem quan tài nâng lên, đặt ở trên xe gỗ, lại một mình quay về phòng lấy đồ cúng đã mua hôm qua mang theo, không rên một tiếng mà đẩy xe lên núi.
Bạch Tế thấy người đi rồi, cúi đầu nhặt giày lên mang vào, lảo đảo một bên chạy theo, thấy Hoắc Tranh hơi xụ mặt, y sợ tới mức liền im lặng, không dám kêu một tiếng Tranh Tranh.
Thời gian mới vừa hửng sáng, gà gáy hết đợt này đến đợt khác, khói bếp không ngừng, chân núi cũng náo nhiệt lên. Bạch Tế đi theo Hoắc Tranh đến trước mộ đã đào sẵn, Hoắc Tranh sức lớn, đem toàn bộ quan tài nâng lên, đặt vào mộ rồi an bày tốt, lấp đất lập bia bái tế.
Trời dần sáng, sương mù lượn lờ khắp dãy núi dần dần tan hết, tầm nhìn trở nên trống trải rõ ràng.
Hoắc Tranh đổ một đầu mồ hôi trên trán, Bạch Tế duỗi tay định lau cho hắn, ý niệm vừa mới nghĩ ra, Hoắc Tranh đã quay đầu liếc y một cái, ánh mắt lãnh đạm ngăn chặn hành động của Bạch Tế.
Ở trên núi gần một cach giờ, khi xuống núi mặt trời đã lên cao, lục đục có thôn dân lên núi. Từ sườn núi có thể nhìn thấy rất xa, đem hình ảnh thôn dân đang làm việc trên đất thu hết vào tầm mắt, cánh chim trắng bay quanh bờ ruộng tìm thức ăn, bốn dãy núi hợp lại, ngẫu nhiên có một tiếng thôn dân hét to, âm thanh quanh quẩn thật lâu trong núi, chim thú cả kinh cùng nhau bỏ chạy.
Hoắc Tranh chân dài bước rộng, đường núi chênh vênh đối với hắn không ảnh hưởng, Bạch Tế không được vững vàng tiêu sái như hắn, Hoắc Tranh đi thực nhanh, y không muốn bị bỏ lại, bước chân hỗn độn theo sát, khi ngẩn đầu khi cúi đầu, tầm nhìn ngày càng mờ mịt.
Y có thể nhìn rõ vật ở xa, nhưng đồ vật trước mắt lại nhìn đến mơ hồ không rõ, bàn chân giẫm lên đá trên đường núi rất đau, y điên điên đảo đảo, vừa hơi lơ đãng, Bạch Tế đạp lên váy, kinh hoảng thất thố ngã về phía trước.
Hoắc Tranh nghe tiếng quay đầu lại, lập tức đỡ người dậy.
“Tranh Tranh...” Bạch Tế yếu ớt kêu hắn, có chút ảo não, “Ta đi quá chậm.”
Bạch Tế một thân chật vật, quần áo dính không ít bùn cỏ. Sáng sớm lên núi suốt hai canh giờ tinh thần đều hao mòn hết, vừa mệt vừa đói, hai mắt quay mòng mòng.
Giày bị hỏng, Hoắc Tranh hỏi y: “Có thể đi được không?”
“Có thể!” Bạch Tế cao giọng trả lời, Hoắc Tranh không nói một câu chỉ nhìn y, dưới ánh mắt trầm thấp của đối phương Bạch Tế dần dần cúi đầu, khí thế vừa rồi toàn bộ biến mất, ngón tay nắm lấy tay áo Hoắc Tranh, nhỏ giọng, “Không thể...”
Chân y đau quá.
“Ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.”
Bạch Tế nghe được Hoắc Tranh ngẩn mặt lên trời thở dài, y vô cùng chột dạ, “Ngươi, ngươi đi về trước, ta ngồi đây lát nữa lại về.” Thực ra Bạch Tế đường trở về đi như thế nào cũng không biết, thật sợ Hoắc Tranh cứ như vậy bỏ mình lại, ngoài miệng khuyên người ta đi trước, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt tay áo người ta không buông.
Thật vô lại.
Hoắc Tranh ngồi xổm xuống, ngữ khí nhẹ nhàn, “Cách chân núi còn một đoạn, đi tới chân núi ta liền đem ngươi thả xuống.”
Bạch Tế leo lên lưng Hoắc Tranh, tay hắn nâng mông Bạch Tế, cảm giác cả cánh tay giống như không phải của mình nữa, hắn tưởng tượng chính mình đang cõng một khúc gỗ, chỉ là, hình như không có khúc gỗ nào lại mềm mại như vậy.
Mắt không nhìn, tâm không nghĩ.
Đến chân núi Hoắc Tranh thả Bạch Tế xuống, trên người hắn hàn khí dày đặc, không quan tâm đến đối phương, đang đi ở phía trước đột nhiên bị Bạch Tế bắt lấy cánh tay.
Cúi đầu liếc đến bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, “Tẩu tử, buông ra.”
Bạch Tế ấp a ấp úng nói một câu, cũng chỉ có Hoắc Tranh mới nghe rõ, “Tranh Tranh, ta sẽ đối với ngươi thực tốt.”