“Người nào?”
Bạch Tế chọn một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, y vỗ vỗ chổ trống bên cạch, ý bảo Hoắc Tranh ngồi xuống nghỉ tạm.
“Trên đời vẫn có người hiểu được thú ngữ sao?”
Thú ngữ trải qua hàng trăm ngàn năm mà ra, có rất ít động vật tinh thông thú ngữ, đại đa số động vật từ khi mở linh trí đến khi chết đi đều chưa từng học qua, hiện giờ lão rùa lại nói có người thông hiểu thú ngữ, này thật đúng là việc chưa nghe thấy bao giờ.
Suối nước lẳng lặng chảy xuôi, hai con chim sẻ lông đỏ đáp xuống cạnh hồ nước, rùa thần y liếc qua chúng nó, lại trầm tư nhìn về phía xa, dường như lâm vào hồi ức, thở dài “Y chính xác là con người.”
“Mấy chục năm trước lúc ta ra ngoài dạo chơi đã gặp được y, khi đó ta mới vào nhân gian rèn luyện, nhất thời sơ suất mắc vào lưới đánh cá, bị ngư dân bắt đem ra chợ bán.
“Lúc ta gần như tuyệt vọng, chính là người nọ đã mua ta nhưng lại thả ta đi. Y nói cho ta một ít thú ngữ cùng với lễ nghi, ta lần đầu tiên cùng người giao tiếp, ở nhà y mấy ngày, không thể không kinh ngạc thiên phú của y.
Rùa thần y đem cuốn sách ‘thú giới y thư’ giao cho Bạch Tế, lại nói: “Ngươi cứ đến tìm y, ta nghĩ người nọ hẳn vẫn còn lưu lại trong thành, tên của y ta không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ có người kêu y là Trường Trinh tiên sinh.”
Lão rùa đem sự tình nói rõ ràng, để Bạch Tế lãnh y thư cùng phương thuốc rời đi.
Trên đường xuống núi, chó hoa đốm như cũ vui vẻ dẫn đường cho hai người.
Bạch Tế đem sách trong tay mở ra, đập vào mắt là một đám hỗn loạn, chữ viết của rùa thần y đã rất nhiều năm, đều là bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo. Y cố gắng xem, cũng chỉ thấy vô số giun đang bò trên trang sách.
Hoắc Tranh hạ mắt, nhìn về cuốn sách cổ quái trong tay Bạch Tế, hỏi: “Đây là vật gì?”
Bạch Tế giải thích cho hắn, “Đây là sách y thuật của rùa thầy y mất rất nhiều năm mới viết ra, ghi lại hàng trăm chứng bệnh và phương thuốc, dùng để trị bệnh cho động vật.”
Y vò vò đầu, ão não, “Thần y đem toàn bộ y thư truyền lại cho ta, nhưng ta không biết chữ.”
Hoắc Tranh im lặng, khẽ vuốt tóc y an ủi.
Bạch Tế ngẩn đầu, “Thần y còn bảo ta vào thành tìm một người gọi là Trường Trinh tiên sinh, Tranh Tranh ngươi biết y không?”
Trường Trinh tiên sinh? Hoắc Tranh lắc đầu, mấy năm trước hắn đã rời khỏi Trường Nguyệt thôn, không có đặt chân vào Vũ Thành.
“Chưa từng nghe qua, ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
Bạch Tế nói: “Rùa thần y nói Trường Trinh tiên sinh có thể hiểu được thú ngữ, bảo ta đi tìm y, nếu ta học được thú ngữ, y thư này có thể chậm rãi cân nhắc.”
Hoắc Tranh xoa đầu y, “Biết chữ học y thuật là chuyện tốt, người nọ ở Vũ Thành sao?”
“Ân.”
“Chúng ta vào thành, nhờ y dạy chữ cho ngươi.”
“Vào thành?” Bạch Tế kinh ngạc, bàn chân vướng vào cỏ dại, nếu không nhờ Hoắc Tranh đỡ lấy, y suýt chút nữa đã té ngã.
“Chúng ta không ở trong thôn sao?”
Hoắc Tranh đem kế hoạch tính toán trong lòng nói cho Bạch Tế.
Trại nuôi ngựa cùng phòng viện đều là tài sản Hoắc gia, Hoắc Tranh không thể đem bán, nhưng nếu ở lại trong thôn chỉ dựa vào gieo trồng, vào núi đi săn, chỉ đủ duy trì ấm no.
Bạch Tế hiện giờ sống cùng hắn, Hoắc Tranh muốn cho y cuộc sống càng tốt, trong thôn phong tục cổ xưa, thôn dân chất phác nhưng không thiếu kẻ ngu, cứ đà này, bọn họ hai người ở cùng một chỗ không thể tránh khỏi bị người bàn tán. Nếu cứ lưu lại trong thôn, chi bằng ra ngoài nghĩ cách kiếm sống.
Người trong thành đông đúc, chỉ cần có một đôi tay, Hoắc Tranh tin tưởng tuyệt sẽ không liên lụy Bạch Tế chịu khổ.
Ngày hôm sau Hoắc Tranh vào thành tìm mấy nhà chuyên chăm sóc ngựa, trước khi trời tối đã cùng với một nhà thương lượng giá tốt cùng thời hạn, ngày mai lại mang người qua trại nuôi ngựa xem xét. Làm xong việc sắc trời cũng không còn sớm, người chăm ngựa khuyên hắn nên vào thành tìm một gian khách điếm nghỉ tạm, ngày mai có thể cùng đi đến trại nuôi ngựa. Hoắc Tranh bình thảng từ chối, “Trong nhà còn có người chờ.”
Người nọ thầm hiểu ngầm, Hoắc Tranh thực mau rời đi.
Bạch Tế ở nhà thu thập hành lí, Hoắc Tranh nói mấy ngày nữa bọ họ sẽ vào thành, y liền chủ động ở lại trong nhà, đem hành lí thu xếp cẩn thận. Hắc Trân Châu cũng không nhàn rỗi, vòng ở mấy gian phòng ra ra vào vào, há mõm ngậm hành lí, tranh công đưa đến trước mặt Bạch Tế.
Hoắc Tranh giẫm lên bóng đêm vào nhà, nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn đến Bạch Tế đang dọn đồ trong nhà.
“Tranh Tranh, ngươi đã về rồi.” Bạch Tế dưới chân trượt một cái, Hoắc Tranh liền đi nhanh tới, một tay đỡ lấy vòng eo y, một tay tiếp lấy đồ vật, giảm sức nặng trên người Bạch Tế.
Trên mặt đất có nước, phiến đã ướt đẫm, Hoắc Tranh một tay đem Bạch Tế bế ra chỗ khác, “Cẩn thận.”
Bạch Tế cười nói: “Hành lí ta đều thu thập tốt, người đến xem đi.”
Y đem toàn bộ quần áo Hoắc Tranh xếp ngay ngắn đặt trong bao, hài lòng được Hoắc Tranh xoa xoa tóc, “Vất vả ngươi.”
Bạch Tế lại cười kéo hắn vào nhà bếp, “Ta còn nấu cơm nữa.”
Một nồi nước và gạo trộn lẫn vài hạt cơm, Hoắc Tranh dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên cảm động.
Cơm nửa sống nửa chín, Bạch Tế nếm một ngụm, liền phì phì phun ra. Dường như là nhớ tới cái gì, nhanh chóng đem đôi tay giấu ra sau lưng, thấy y che che giấu giấu, Hoắc Tranh bất chấp kéo tay y ra, lông mày nhíu chặt, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàn vuốt ve mu bàn tay y, “Như thế nào nổi lên bọt nước.”
Đây là do buổi chiều khi y nhóm lửa không cẩn thận bị bỏng, y cười cười lấy lòng, có chút ảo não, “Không có đau.”
Hoắc Tranh dắt y về phòng, tìm chút thuốc bôi cho y, lại đem bánh ngọt mua trong thành ra, “Ăn trước chút đồ lót dạ.”
Bạch Tế giữ chặt ống tay áo hắn, “Ta về sau sẽ làm tốt.”
Hoắc Tranh ngồi xổm xuống trước mặt y, gương mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn đôi mắt y, “Những việc này ngươi không cần phải làm.” Lại nói: “Ta sẽ chiếu cố ngươi.” Đây là hắn hứa hẹn với Bạch Tế.
Một đời một kiếp nói không nên lời, chỉ có thể đem y đặt bên người, dụng tâm chiếu cố.
- ------
Sáng sớm người chăm sóc ngựa liền đến trại nuôi ngựa xem xét mặt đất, trại nuôi ngựa xây có hơn hai mươi năm, mấy năm trước cũng có chút danh tiếng, hiện giờ tuy đã xuống dốc nhưng vẫn duy trì được tảng lớn cỏ xanh tốt.
Sân rất to, số ngựa có thể nuôi dưỡng không ít hơn vài trăm con.
Trại ngựa sinh ý rộng lớn, hiện giờ rất khó tìm được trại nuôi ngựa lớn như vậy, người trông coi ngựa thật vừa lòng, giáp mặt cùng Hoắc Tranh giao tiền thuê, lấy được khế ước thuê mướn đất liền chạy vào thành báo cáo công tác.
Hoắc Tranh chỉ lưu lại đại viện Hoắc gia, đây là nơi mấy thế hệ Hoắc gia sống qua, hắn để trang trí cũng không muốn thuê bán cho người khác.
Hôm sau, xe ngựa chờ ngoài cửa, sửa sang tốt hành lí xong, Bạch Tế ngồi trên xe, Hoắc Tranh xách Hắc Trân Châu lên đặt trên chân y, hắn lục tục thu thập vài thứ xong liền hướng Vũ Thành xuất phát.
Màn trời âm trầm, gió đông lạnh thấu xương xuyên qua con đường, độ ấm biến đâu mất, gió thổi vào mặt giống như từng đường dao lạnh cứa vào.
Vào đêm trước, trời có mưa xuống, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, cơn mưa dần nặng hạt, trời đất như được phủ một tầng áo lụa xám.
Hoắc Tranh ở phía trước điều khiển xe ngựa, hắn mặc áo tơi đội đấu lạp*, giữa mưa bụi bình ổn cầm dây cương, xe ngựa chạy đến vững chắc, chỉ sợ nháo đến người trong xe.
Bớt mưa, Hắc Trân Châu phá lệ phấn khởi, chóp mũi Bạch Tế phát ngứa, lười mở đôi mắt mông lung, cuối cùng bị cún con dụi tỉnh. Hôm nay hai người thức dậy sớm xuất phát, y vốn muốn một đường bồi Hoắc Tranh, trên đường không ngăn nổi cơn buồn ngủ, ngã đầu ngủ thực say.
Gió mang theo mưa thổi qua màn xe, Bạch Tế vén màn lên, tầm nhìn bên ngoài tối đen không rõ, mưa gió làm một cổ lạnh lẽo tràn lan trên người y.
Bạch Tế thò đầu ra khỏi màn, Hoắc Tranh thấy y tỉnh, dặn dò, “Bên ngoài còn mưa, đừng ra ngoài.”
Hắn lại nói: “Mặc thêm nhiều chút, trời lạnh.”
Bạch Tế trở lại thùng xe, từ bọc hành lí lấy ra một cái áo mới mặc vào. Hắc Trân Châu run lên lông xù hắt xì một cái.
Y cười khẽ, ôm nó lên đầu gối, một người một cún sưởi ấm lẫn nhau.
Cuối cùng cũng đến cửa thành, xe ngựa vào thành.
Ngày hôm qua Hoắc Tranh đã tìm hiểu Vũ Thành một phen, hẻm nhỏ ướt át, người qua đường bung dù ít ỏi mấy người. Vó ngựa lộc cộc dạp lên phiến đá, xuyên qua đường tắt nhỏ hẹp, Hoắc Tranh dừng xe ngựa trước một đại viện, hắn xốc lên màn xe, dắt Bạch Tế xuống.
Hoắc Tranh gõ vài cái ngoài cửa khóa, Bạch Tế trái phải nhìn xung quanh, ánh lửa đèn dầu theo gió đêm phiêu phiêu, lồng đèn giấy trước cửa phát ra u quang ám trầm, có chút đáng sợ.
Bạch Tế dán sát trên người Hoắc Tranh, hai người ở ngoài cửa chờ không lâu, một bà lão tóc hoa râm tay cầm đèn lồng ra mở cửa.
Đại viện là ngày hôm qua Hoắc Tranh tìm hiểu được, bà lão có một đôi nhi nữ lần lượt chết bệnh mấy năm trước, thành ra một tòa phòng viện không người ở. Những người khác cho rằng bà đen đủi khắc chết con, liền không có người tới thuê ngôi nhà này.
Đại viện rộng rãi, tiền thuê rẻ. Người già rồi muốn tìm mấy người náo nhiệt chút, nhưng bị lời đồn quấy phá, đến nay không có người tới cửa.
Nghe nói Hoắc Tranh muốn ở lại, bà lão đối với bọn họ cực kì vui sướиɠ, phòng viện thu dọn đến sạch sẽ, dẫn hai người đến sương phòng.
Trong viện tổng cộng có bốn gian phòng, Hắc Trân Châu cùng Bạch Tế ở một gian phòng trong, Hoắc Tranh bung dù, đem hành lí trên xe ngựa mang xuống.
Bận rộn đến đêm khuya, sửa sang lại sương phòng, hai người dùng qua cơm bà lão chiêu đãi, mới nghỉ ngơi một chút.
Ban đêm, Bạch Tế lại trằn trọc, mưa xuống liên tục, bọt nước rơi trên phiến lá, đánh ra thanh âm tí tách tí tách.
Hắc Trân Châu cuộn mình trên góc giường ngủ ngon lành, y đem đệm chăn đắp lên người nó, lấy theo gối đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi vào mặt, y ôm chặt gối đầu, bước nhanh đến phòng Hoắc Tranh. Gõ nhẹ cánh cửa, thực mau, cửa liền mở.
Hoắc Tranh tay cầm nến, thấy quần áo trên người Bạch Tế đơn bạc, lộ ra nhè nhẹ hơi lạnh. Hắn đem người kéo vào phòng, cả người Bạch Tế thoáng nhào vào trong ngực hắn, đôi tay vòng qua eo y bế lên, ôm lấy sưởi ấm.
“Tranh Tranh, ta có thể ngủ cùng ngươi hông?”
.......
Hết chương 35
*Áo tơi và đấu lạp