Trong phòng vang lên tiếng nam nhân gầm nhẹ, Bạch Tế ôm chặt vai rộng của hắn, run rẩy ngưỡng cổ về phía sau.
Y cắn lên cơ bắp trên người hắn, lung tung kêu, “Tranh Tranh, Tranh Tranh,....”
Bị hàm răng nhỏ cắn phải làm hắn tỉnh táo lại, nâng lên gương mặt Bạch Tế, mồ hôi làm ẩm ướt bàn tay hắn, hai hàng nước mắt của y làm hắn đau xót.
Hoắc Tranh hỏi y, “Sao lại khóc rồi?”
“Ta làm đau ngươi?”
Bạch Tế lắc đầu, “Ngươi ôm ta, ta mới nín khóc.”
Hoắc Tranh ôm y chặt hơn, Bạch Tế làm nũng ăn vạ bám trên người hắn, nói nhỏ một câu, “Ngươi không nhớ ra ta...”
Hoắc Tranh nghe không rõ, cúi đầu hôn hôn lỗ tai y, “ŧıểυ Bạch vừa nói gì?”
“Không có gì...”
Hai người ở trong phòng náo loạn nửa ngày, lúc tắm rửa sạch sẽ xong Bạch Tế đã muốn ngủ trưa, Hoắc Tranh không đi ra ngoài, không phải lần đầu hắn cảm giác quyến luyến Bạch Tế, vẫn thức bồi bên người y, an tĩnh nhìn y ngủ, trong lòng lập tức trở nên mềm nại.
Đến tối Bạch Tế vẫn còn ngủ say, hắn mới ra ngoài dùng cơm chiều, lại mang một phần về cho y, sai người đưa một chậu nước ấm lau mặt cho Bạch Tế.
“Tranh Tranh ơi.”
Bạch Tế giật giật cánh tay đang được lau, Hoắc Tranh nhìn y, dưới ánh nến gương mặt hắn hết sức ôn nhu.
“Tỉnh?”
“Ừm.” Giọng nói Bạch Tế hơi khàn, uống xong nước Hoắc Tranh đưa rồi dựa vào người hắn để hắn đút cơm.
Hoắc Tranh đút vài muỗng, lại lau hạt cơm dính trên miệng y. Hắn thầm nghĩ nên đối càng tốt với y, vì thế hỏi: “ŧıểυ Bạch, người ngươi muốn tìm là ai? Ngươi nói tên ta có thể giúp ngươi tìm, nhưng ta cũng có điều kiện. Ta giúp ngươi tìm người, ngươi phải ở lại đây làm áp trại phu nhân của ta, được không?”
Nam thê không phải không có, nhưng cưới hỏi đàng hoàng thật sự hiếm gặp, đa số đều làm thiếp. Ý Hoắc Tranh muốn nói là nghênh y vào cửa làm chính thê, mà thiếp, tính hắn vốn độc chiếm, tuy rằng chiếm núi làm thổ phỉ nhưng lại không ưa người lăng nhăng.
Đột nhiên được cầu thân, Bạch Tế kinh ngạc, một lúc sau mới cười rộ lên, “Nhanh như vậy đã muốn cưới ta rồi?”
Hoắc Tranh: “Ngươi là người của ta.”
“Rốt cuộc ngươi đang tìm người nào?”
Bạch Tế nhìn hắn cười như muốn khóc, dẩu môi lên, “Ta tìm chính là ngươi, nhưng mà ngươi không nhớ ra ta.”
Hoắc Tranh ôm y trước người, hôn lên tóc mai lại hôn môi mềm, “Nếu ngươi nguyện ý nói với ta, có muộn chút cũng không sao.”
.....
Hoắc nhị đương gia và ŧıểυ Bạch đại phu là một đôi được rất nhiều người hâm mộ trong trại, không đợi hai người nói rõ, mọi người đều đã đến giục hai người thành thân.
Đang là mùa nóng, quần áo Bạch Tế hơi mỏng không giấu được hết dấu vết trên người, bọn thổ phỉ đều biết hai người ân ái, ám chỉ nói nếu ŧıểυ Bạch đại phu là nữ thì hài tử cũng sắp được sinh ra luôn.
Vào thu, cành lá trong núi khô vàng hơn phân nửa, không khí trong Hoắc gia trại vui mừng tận trời, nến đỏ vải đỏ treo khắp nơi. Ngày mai là ngày nhị đương gia và ŧıểυ Bạch đại phu thành thân.
Ngày đại hỉ, trong lòng Hoắc Tranh có chút hồi hộp, hắn nhìn Bạch Tế trầm ngâm, bàn tay chợt xoa lên đỉnh đầu y, mơ hồ hỏi: “Lỗ tai ngươi đâu?”
Hắn kinh ngạc, phát hiện hình như mình nói lỡ.
“Tranh Tranh?”
Bạch Tế ướm thử áo cưới lên người, “Ngươi vừa nói gì?”
Hầu kết Hoắc Tranh khẽ động, “.... Ta nói nhầm.”
Hình như hắn đã quên chuyện gì đó.
- ------------------------
Giờ lành cùng ngày, Hoắc Tranh và Bạch Tế tiến vào hỉ đường, huynh đệ bên trong liền sôi nổi ầm ĩ, la hét chúc mừng.
Thiếu niên và nam nhân đều mặc hồng y tương tự nhau, mười ngón tay nắm chặt đan vào nhau, hai người chuyên chú nghe người cao giọng hô:
Nhất bái thiên địa, nhân duyên trời định.
Nhị bái cao đường, kim ngọc mãn đường.
Phu phu giao bái, bạc đầu giai lão.
Đưa vào động phòng, tình ý dài lâu...
Bạch Tế mặc hỉ phục tân lang, trên đầu lại có một khăn voan mỏng, đây chính là y muốn đội.
Lúc hai người giao bái khăn voan bay xuống, y khom người muốn nhặt, nhưng tay chân luống cuống đụng đầu vào người Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh dìu y dậy, Bạch Tế bị đụng đến hoa mắt ngước nhìn hắn, lại là một cái liếc mắt kia giống như đã trải qua mấy chục năm, Hoắc Tranh như bị sét đánh, hồi ức trong đầu kéo tới như sóng biển ầm ầm, mãnh liệt mênh mông.
Hoắc nhị đương gia đứng tại chỗ bất động làm mọi người nóng lòng, Bạch Tế càng gấp, y ở bên cạnh liên tục kêu to Hoắc Tranh, mọi người xung quanh cũng lên tiếng gọi hắn. Hoắc Tranh hồi hồn, bỗng ôm Bạch Tế lên, mặc kệ tiếng người ngạc nhiên kinh hô phía sau ôm y đến tân phòng.
Hắn tránh khỏi tầm mắt mọi người mới thả Bạch Tế xuống, hai mắt hắn hơi đỏ lên, Bạch Tế chưa kịp mở miệng đã bị hắn mắng, “Ngốc quá!”
Bạch Tế: “....”
Hoắc Tranh rưng rưng nước mắt mỉm cười, “Lần sau đến lượt ta tìm ngươi.”