Vũ Thường mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm đàn guitar khảy nhẹ những âm thanh rời rạc êm đềm. Nàng thả hồn trong tiếng nhạc mà không ý thức rằng mình đã dạo đoạn này hàng bao nhiêu lần rồi. Trên cành cây phù dung ngoài cửa sổ hình như có chiếc bóng mơ hồ. Đêm không có gió, hàng cây cũng chết lặng, chim muông cũng im tiếng.
Đêm yên lặng một cách lạnh lùng, chỉ có tiếng đàn rời rạc của nàng.
Đêm đã bị tiếng đàn ru ngủ. Ánh mắt Vũ Thường xa xăm và hồn nàng đang ở tận chín tầng mây. Đầu nghiêng ra sau, Vũ Thường hát theo:
Đêm trải dài
Hải Âu bay
Bay về đâu, về đâu?
Cánh tung liệng giữa trời
Tiếng kêu là lời ca bi thảm
Về đâu? Về đâu?
Lòng mơ màng
Tim bàng hoàng
Đi về đâu? Về đâu?
Khi tình đã tan
Khi mộng đã vỡ
Về đâu, về đâu?
Tiếng hát ngừng theo tiếng đàn. Yên lặng một lúc nhìn ra cửa rồi Vũ Thường lại dạo khúc nhạc mới:
Tung mây khắp bốn phương trời
Hải Âu đành lấy trời mây làm nhà
Biển là giường ấm bao la
Sáng chiều, đêm tối bảo mưa chẳng rời
Vẫn bay giữa chốn biển khơi
Vượt bao sóng gió núi đồi quản chi
Hải Âu tìm một hướng đi
Mong ngày mai gió xuân về hội vui
Vũ Thường ôm đàn ngồi bất động như nhập thiền. Đột nhiên Vũ Thường ném cây đàn qua một bên, vùi đầu vào gối, những giọt nước mắt tràn ra mi.
Bà Dương choàng tay qua ôm con, mái tóc Vũ Thường rối bù, nhưng mắt nàng vẫn sáng, vẫn mở to ra nhìn mẹ.
- Thật đó mẹ, con muốn chết quá. Ca hát, vẽ, làm thơ, bạn bè không còn mang lại niềm vui cho con nữa, con thấy cái chết có vẻ êm ái hơn.
Bà Dương không hiểu Vũ Thường muốn gì, mơ gì. Bà không thể hiểu cái thế giới của bọn trẻ bây giờ dù bà đã trải qua giai đoạn đó. Nhưng trước vẻ đau khổ cùng cực của con, bà Dương thấy mình cảm thông với con một cách mơ hồ.
- Vũ Thường, Thế Triệt luôn luôn ở cạnh bên con mà vẫn không làm con vui được sao?
Vũ Thường đột nhiên giận dữ:
- Thế Triệt? Không có một chút liên hệ gì với Thế Triệt ở đây cả, cho dù hắn có làm đến cách nào chăng nữa con vẫn không vui được.
Bà Dương chậm rãi hỏi han:
- Vậy thì có phải con buồn vì Mộ Hòa không?
Vũ Thường ngước mắt nhìn mẹ, cái nhìn thật bình yên:
- Vâng, tại Mộ Hòa, con không biết làm thế nào giết quách hắn đi được.
- Con giận Hòa đến thế cơ à?
- Vâng, con giận hắn, con giận đến độ muốn giết quách hắn cho rồi.
- Phải chăng vì nó không biết chiều chuộng con như Thế Triệt hay những đứa con trai khác? Vì nó không phải là con cừu non để con vờn cho thỏa thích, nó kiêu căng, tự phụ và cứng đầu phải không con?
- Con dối lòng làm gì? Vũ Thường, có lẽ mẹ không hiểu con nhiều nên không giúp con được như ý, nhưng dù sao mẹ cũng chắc mẹ đã hiểu được thế nào là tình yêu dù mẹ chỉ là người đứng bên ngoài.
Vũ Thường mở to mắt nhìn mẹ, bà Dương tiếp:
- Mẹ tuy không biết rõ chuyện giữa con với Mộ Hòa ra sao, nhưng theo mẹ thì gần như là tại con. Vũ Thường, con đã đùa quá đáng, con đã làm tự ái nó bị thương tổn.
Vũ Thường khó chịu:
- Mẹ, mẹ chỉ biết là con đùa với hắn chứ mẹ đâu biết hắn đã làm con chết đứng được. Có một đêm đúng ba giờ sáng hắn mời con đi dạo. Con thành thật với hắn thế mà Mẹ biết hắn nói sao với con không?
- Không cần con phải nói mẹ cũng đoán được. Vũ Thường, con đã đùa với người trước thì việc bị trả thù là chuyện hiển nhiên. Mấy đứa con như loài sâu đeo trong mùa đông, ở gần thì đâm nhau mà tách rời ra thì bị lạnh. Theo mẹ thấy cả hai con đều yêu nhau, nhưng cả hai lại vô tình làm khổ nhau, vì không một ai chịu nhường ai cả.
Vũ Thường hét lớn:
- Mẹ, tại sao mẹ bảo là Mộ Hòa yêu con?
- Không phải sao? Nếu Hòa không yêu con thì sáng nay nó đến đây làm gì để bị con làm cho trơ mặt.
Vũ Thường hét:
- Hắn đến đây để bị trơ mặt hay hắn đến để kiếm chuyện với con? Lúc nào Mộ Hòa cũng định làm nhục con hết.
Bà Dương dịu giọng:
- Vũ Thường, con phải bình tĩnh suy xét. Theo lời con Tú Chi thì sáng nay Mộ Hòa vui lắm, nhưng khi bước vào phòng khách chạm mặt Thế Triệt, rồi lại thấy con âu yếm với Thế Triệt nữa. Nếu con ở vào địa vị thằng Hòa con sẽ hành động thế nào, con nói mẹ nghe thử xem.
Vũ Thường ngây người ra, nàng vòng tay ôm lấy gối.
Bà Dương tiếp:
- Vả lại, Vũ Thường, nếu không yêu con thì nó cần gì phải giận dữ như thế? Chuyện xảy ra sáng hôm nay mẹ dám chắc với bất cứ người nào cũng không tránh được hiểu lầm về sự liên hệ giữa con với Thế Triệt.
Vũ Thường bực mình:
- Con biết phải làm sao hơn. Không lẽ phải đánh trống thổi kèn lên rồi báo cho Hòa biết là giữa con với Triệt chỉ có tình bạn thông thường thôi à?
- Đâu cần con phải đánh trống thổi kèn, chỉ cần con hạ bớt cơn giận xuống để cho Mộ Hòa có cơ hội tỏ bày. Bây giờ con đã lớn, bản tính ương ngạnh là bản tính của trẻ con chứ đâu phải của người đã trưởng thành. Con phải học tính ôn hòa con mới có hạnh phúc được.
- Mẹ nói giúp Mộ Hòa đấy à? Mẹ thích Hòa hơn Thế Triệt sao?
Bà Dương cười:
- Cả hai đứa đều dễ thương, đều có ưu khuyết điểm cả, nhưng với mẹ không quan trọng, quan trọng là ở con kìa. Con cho mẹ biết, con yêu ai, Vũ Thường?
Vũ Thường yên lặng, bà Dương lại tiếp:
- Mẹ thuộc thế hệ mới, mẹ không bao giờ chen vào việc riêng của con. Có điều mẹ muốn con phải để ý đến vấn đề tình cảm, đừng xem thường mà khóc hận sau này. Con cũng biết là gia đình họ Âu đã chính thức ngỏ lời cầu hôn con cho Thế Triệt rồi chứ?
Vũ Thường bực mình:
- Con có nói con ưng Thế Triệt đâu mà cầu với xin.
- Con đã tuyên bố trước mặt nhiều người lắm rồi con ạ. Con đã nói con là vị hôn thê của Thế Triệt ngay cả với Mộ Hòa nữa, con quên rồi sao?
Vũ Thường trợn mắt:
- Chỉ có mấy người khùng điên mới xem câu nói của con là thật.
Bà Dương cười, đứng dậy:
- Có lẽ Triệt với Hòa đều là thằng điên cả. Con cứ nghĩ kỹ đi Vũ Thường, rồi trả lời sau. Bây giờ đi ngủ đi, khuya lắm rồi con.
Nhìn đồng hồ tay bà la hoảng:
- Trời ơi, đã hai giờ rưỡi rồi mà con vẫn chưa ngủ, hèn gì chẳng ốm o thế này. Con ngắm kỹ con xem, mắt con thâm quầng cả rồi đấy.
Bà Dương thở dài:
- Nói đến chuyện gầy ốm, mẹ mới nhớ tới Mộ Hòa, lúc này trông hắn cũng tiều tụy.
Quay người lại, bước ra cửa, bà Dương cẩn thận khép cửa lại cho con.
Vũ Thường ngồi thật lâu không động đậy, nàng nhớ lại thái độ ban sáng của Mộ Hòa, nhớ lại sự đôi co, rồi những cuộc hẹn hò ngày trước. Buổi sáng đạp trên sương mai thì thầm tâm sự, đêm tối dưới ánh trăng hai người ngồi bình yên bên nhau. Rồi cuộc gặp gỡ trên chiếc phà Hương Cảng - Cửu Long, tái ngộ ở phòng trà bên Tân Gia Ba. Cuộc đời xếp đặt những cái không ngờ được, một lần ai đã nói, cuộc đời chẳng qua chỉ là một chuỗi gặp gỡ ngẫu nhiên không ai giải thích được rồi gán cho nó một cái tên là định mệnh. Nhưng bây giờ tất cả đã hết rồi. Định mệnh còn lại nằm trong tay ta đây.
Có thể đây là lần đầu tiên Vũ Thường đắn đo, cũng có thể đây là bước chân nhảy vụt từ tuổi thơ sang trưởng thành. Chỉ sau nửa giờ đồng hồ, Vũ Thường đã thấy có một thay đổi lớn. Tim nàng bắt đầu đập nhanh, mặt nàng nóng bừng với bao nhiêu rộn rã.
Hít một hơi dài lấy can đảm, Vũ Thường nhấc ống nói lên, đặt sát vào lồng ngực, nhắm mắt lại cho thật bình tĩnh. Mong rằng chàng chưa ngủ và đang nghĩ đến ta. Vũ Thường mở choàng mắt ra, nàng quay những con số quen thuộc.
Đặt ống nghe bên tai, những hạt mồ hôi nhớp nháp, trơn tuột. Trong ống nghe, tiếng chuông điện thoại vang vang, những tiếng chuông làm tim Thường đập mạnh.
Rồi tiếng chuông ngừng lại, có người cầm ống nghe bên kia đầu dây.
- A lô, ai đó?
Giọng nói của chàng! Trời ơi! Những giọt nước mắt lăn xuống má, đôi môi Vũ Thường run run, nàng định lên tiếng nhưng thốt không nên lời.
- A lô, ai đấy?
Giọng Mộ Hòa thật gay gắt:
- Ai đấy? Định đùa hả? Tại sao không trả lời? Nửa đêm nửa khuya gọi đến làm gì vậy? Láo vậy!
Tiếng cúp máy bên kia đầu dây vọng vào tai Vũ Thường nhưng nàng không nghe khó chịu. Lau nhẹ những giọt nước mắt trên má, nàng nhủ thầm, ta ngu thật! Tại sao không đủ can đảm để mở miệng. Một con người không hề biết sợ là gì hôm nay tại sao lại im tiếng, run rẩy như vậy? Ta điên thật!
Ngẫm nghĩ một hồi nàng lấy lại bình tĩnh, và nhấc máy lên quay lại số cũ. Lần này, vừa nghe bên kia đầu giây có người tiếp máy là Vũ Thường lên tiếng ngay:
Vũ Thường không hiểu tại sao mình lại bồn chồn như vậy. Giọng của Mộ Hòa giận dữ:
- Tốt lắm, bà Triệt, bà còn cách nào đùa hay hơn nữa cứ tiếp tục đi.
A, Hòa gọi ta bằng bà Triệt? Chàng tưởng ta với Thế Triệt có cái gì rồi sao? Bà Triệt? Mộ Hòa coi thường ta đến thế ư? Ta dễ dãi đến độ như vậy sao? Máu nóng dồn lên mặt, Vũ Thường muốn nói mà không thành tiếng.
Tiếng nói cay đắng, mỉa mai của Mộ Hòa lại vang lên:
- Sao? Ông Triệt không có ở bên cạnh bà rồi bà buồn không biết làm gì nên định nhờ tôi đưa đi dạo phải không?
Như bị hàng trăm chiếc chiến xe cán qua đầu, Vũ Thường không chịu được. Nàng cố gắng tập trung ý nghĩ nhưng chỉ thấy như lửa đỏ đã tàn phá hết, giọng nói lạnh lùng vẫn vang:
- Tại sao không nói gì cả vậy hở bà? Bà chưa tìm được câu nào hay bà định diễn kịch câm? Dù sao tôi cũng cho bà biết là tôi không thấy hứng thú trong việc đóng cặp với bà trong màn kịch đó, tốt nhất bà hãy đi tìm ông Triệt của bà đi.
Vũ Thường bật tiếng hét to vào máy:
- Đồ vô giáo dục, khốn nạn! Chui xuống địa ngục đi!
Câu nguyền rủa của Vũ Thường chưa dứt là tiếng máy bên kia đã đặt xuống. Vũ Thường nhìn trân trối vào ống nghe và ngồi bất động như chết. Bà Dương vội chạy đến, gọi:
- Vũ Thường! Vũ Thường! Con sao thế?
Nhìn thấy Vũ Thường ngồi bất động, tay cầm ống nghe bà chợt hiểu. Khuôn mặt đứa con gái tái mét, một giòng máu nhỏ đang chảy xuống cằm. Bà Dương hoảng hốt, chạy vội đến lắc mạnh vai con:
- Vũ Thường! Vũ Thường! Con làm sao vậy? Con nói đi, nói cho mẹ nghe đi, đừng làm thế mẹ sợ, con!
Vũ Thường vẫn như kẻ đã đánh mất linh hồn. Bà Dương quýnh quáng vội đỡ lấy ống nghe trên tay con gái đặt vào tai, nhưng bên kia yên lặng. Để máy xuống, bà ngồi xuống cạnh con:
- Vũ Thường, Vũ Thường, có chuyện gì thế con, cho mẹ biết đi, con đừng làm thế mẹ sợ.
Bà Dương lay mạnh vai con, Vũ Thường đã tỉnh trí, nhìn gương mặt phúc hậu đầy lo âu của mẹ nàng òa lên khóc. Úp mặt vào lòng bà Dương nàng khóc cho đã cơn đau, cho cạn cơn sầu.
- Mẹ ơi! con không đùa giỡn nữa con phải làm thế nào đây, làm thế nào đây mẹ?
Bà Dương xúc động theo con, những giọt nước mắt tuôn ra má bà. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con đau khổ thật sự. Bà thấy tội cho đứa con gái hồn nhiên của bà xưa nay chỉ biết cười ròn rã.
- Vũ Thường, ai gọi điện thoại đến mà con buồn thế, Mộ Hòa phải không?
Vũ Thường như bị điện giật:
- Mẹ đừng nhắc đến tên hắn, con không muốn nghe đến tên đó nữa.
- Thôi được rồi, mẹ không nhắc đến nữa. Bây giờ còn lâu mới khai trường, con muốn xuất ngoại du lịch không? Mẹ con mình đi Hương Cảng sắm thêm vài chiếc áo mới nhé?
- Con không muốn đi Hương Cảng!
Bà Dương vẫn dịu giọng:
- Được rồi, không muốn thì thôi. Thế con thích đi đâu?
Vũ Thường rời khỏi lòng mẹ, nàng yên lặng trở lại. Úp đầu trên gối, đưa mắt về phía phương trời xa, Vũ Thường nói:
- Mẹ, con muốn lấy chồng.
Bà Dương giật mình:
- Con định lấy ai?
- Âu Thế Triệt!
Bà Dương ngơ ngác. Lấy chồng? Tại sao nó lại quyết định kỳ quặc như vậy?
- Con nói thật chứ?
Vũ Thường xoay tia mắt lại mẹ:
- Con đã nói là con không đùa nữa cơ mà.
- Nhưng mà...
Bà Dương do dự:
- Con có yêu Thế Triệt không?
Gương mặt Vũ Thường thoáng buồn, nhìn ra cửa sổ. Đêm nay không có gió, cũng không có cả trăng sao, bóng đêm bao trùm, hàng cây bên ngoài chết lặng, những giọt mồ hôi rơi trên vai, trên cổ nàng. Trời nóng thật.
- Có lẽ trời sắp mưa rồi! Mẹ báo cho gia đình Thế Triệt hay, bảo họ hãy tổ chức lễ cưới càng nhanh càng tốt, con không thể chờ đợi được. Trong vòng hai tháng phải xong.
Bà Dương giật mình:
- Hai tháng à? Làm chi gấp thế? Chỉ còn một năm nữa con ra trường cưới cũng đâu muộn?
- Nhưng con không thích đi học nữa.
- Con nói gì?
Vũ Thường xác định:
- Con không học nữa vì con không thích mỹ thuật, con chỉ thích đóng kịch, chọn mỹ thuật quả thật là một sai lầm. Ra trường rồi lấy chồng? Rồi sẽ đi đến đâu? Con không thích làm một họa sĩ cũng như con chẳng thích làm nhà soạn nhạc hay kịch sĩ. Con thuộc vào loại người tầm thường, ngoài cái vỏ tiểu thư, con chẳng làm gì nên trò trống gì được.
Bà Dương ngạc nhiên:
- Tại sao con lại bi quan như vậy? Bản tính cao ngạo, tự phụ, yêu đời của con đâu rồi?
Vũ Thường buồn bã:
- Tuổi thơ dù sao cũng đã qua rồi, con cũng phải trưởng thành chứ mẹ.
- Vậy sao con không nghĩ cho chín chắn chuyện hôn nhân của con. Con mới tầng này tuổi lập gia đình chẳng là sớm lắm sao?
Vũ Thường lắc đầu, bà Dương tiếp:
- Con có chắc là mình sẽ thành công trong vai trò làm vợ chăng?
Vũ Thường yên lặng. Bên ngoài cửa, đột nhiên có gió thổi đến, những chiếc lá đập vào nhau tạo nên những âm thanh xào xạc. Chớp và sấm đã trỗi dậy từ chân trời xa. Bóng đêm ngập đầy giông tố, Vũ Thường nhìn ra cửa nói:
- Trời sắp mưa rồi. Con cũng đã quyết định, mẹ đến thông báo cho gia đình Thế Triệt đi. Con định ngày mai đến biệt thự Nhàn Vân ở mấy hôm, khí hậu Đài Bắc lúc này khó chịu quá.
- Mẹ sẽ đi với con đến đó nghỉ ngơi, còn việc hôn nhân của con, con hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định sau cũng không muộn.
- Con đã quyết định rồi.
Vũ Thường nói như một xác định nhưng bà Dương thấy sự mong muốn kết hôn của con mình như chỉ là một phương thức trốn thoát những phiền muộn. Bà Dương lắc đầu. Ai bảo ta cưng chiều một đứa con gái cứng đầu như thế này làm gì? Thở dài bà bước ra khỏi phòng Vũ Thường. Vừa ra đến cửa đã đụng đầu ông Thừa Võ, bà Dương ngạc nhiên:
- Ủa anh!
- Mấy người lớn tiếng quá làm sao người ta ngủ được.
- Vậy là anh đã nghe hết rồi? Ừ
- Ừ!
- Anh thấy sao?
- Cứ để nó lấy chồng. Biết đâu hôn nhân sẽ khiến nó bình yên, trưởng thành hơn.
Bà Dương phiền muộn:
- Với Âu Thế Triệt à? Em chỉ sợ người nó yêu không phải là Thế Triệt, hôn nhân chẳng phải là một quyết định trưởng thành mà chỉ là một cách trả thù, một hành động nông nổi mới khổ.
- Nhưng Thế Triệt xứng với Vũ Thường hơn là Mộ Hoà. Thế Triệt trầm lặng, nhẫn nại, có thể chịu đựng được tính gàn bướng của Vũ Thường hơn Mộ Hoà. Bản tính tự phụ, cao ngạo của Mộ Hòa dễ xung đột với con gái chúng ta hơn. Nếu Vũ Thường mà lấy Mộ Hòa, anh chắc chắn chỉ trong vòng ba hôm là phải ra tòa rồi.
- Ừ nhỉ, vậy mà em không nghĩ đến. Thế Triệt quen với Vũ Thường trên ba năm rồi mà vẫn không có một xích mích, trong khi Mộ Hòa mới quen Vũ Thường mấy tháng mà đã có xung đột.
Ông Dương nói:
- Vả lại, trên tất cả mọi phương diện Thế Triệt cũng hơn, từ gia thế đến nhân phẩm, tướng mạo, học thức. Chúng ta còn kén chọn gì nữa? Cũng may là nó kiên nhẫn chờ đợi. Con gái chúng ta dù sao vì quá nuông chiều nên cũng hư đốn, anh thấy chỉ có Thế Triệt là chịu đựng nó nổi mà thôi. Vì vậy, lễ cưới cử hành càng sớm càng tốt, để lâu bên gia đình Thế Triệt đổi ý cũng mệt chớ chẳng chơi.
Vỗ nhẹ vai vợ, ông Dương tiếp:
- Con cái lớn phải lấy chồng chứ? Anh biết em không muốn xa con, nhưng thử nghĩ xem Thế Triệt có chỗ nào yếu đâu? Nếu mất cơ hội này biết có còn cơ hội khác tốt hơn không? Còn thằng Mộ Hòa, nó có chờ đợi, chiều chuộng con Vũ Thường được như vậy không?
Bà Dương suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói:
- Vâng, anh nói đúng, ngày mai em sẽ đến nhà họ Âu nói chuyện.
- Cho họ biết là chúng ta sẽ cho Vũ Thường một ngôi nhà làm của hồi môn em nhé!
Ông Dương dìu vợ về phòng, hai vợ chồng vừa đi vừa bàn chuyện một cách vui vẻ.
Ngoài cửa, sấm chớp nổ vang. Những hạt mưa nặng nề rơi đánh bộp xuống mái ngói, xuống vuông cửa kính, xuống ngọn cây làm nên những âm thanh rộn rịp.
Vũ Thường vẫn ngồi sững trên giường, nhìn những giòng nước chảy trên cửa kính nghe gió kêu hú bên ngoài. Chiếc đàn guitar lại được ôm vào lòng. Vũ Thường ngồi suy nghĩ một lúc rồi nhấc ống nghe lên quay số. Nghe bên kia đầu dây có người tiếp máy, Vũ Thường không nói được một tiếng nào, nàng đặt ống nghe lên bàn rồi bắt đầu dạo đàn, vừa hát nhỏ:
Đêm xuống dần
Hải Âu bay
Bay về đâu, về đâu?
Bay không ngừng
Hót không ngừng
Về đâu, về đâu?
Tình đã vỡ
Mộng đã tan
Về đâu, về đâu?
- Vũ Thường, Vũ Thường! Cô lại làm trò gì nữa đấy?
Vũ Thường nâng ống nghe lên:
- Tạm biệt, Mộ Hòa! Tạm biệt những tháng ngày làm chim hải âu!