Hạc Lệ Trường An

Chương 30: Lấy danh nghĩa đại phòng

Trước Sau

break

Khương Ly đương nhiên không để tâm. Xe ngựa rời khỏi phố Quảng Minh, thẳng tiến đến chợ phía đông. Một khắc sau, tiếng người xung quanh dần trở nên náo nhiệt. Khương Ly vén rèm nhìn ra ngoài, liền thấy trong tầm mắt, thanh lâu họa các san sát, phố hoa liễu rợp bóng, tú hộ cao môn bày bán kỳ trân tứ hải, xe chạm trổ tranh nhau đỗ, ngựa quý đua nhau phi, quả là một cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng của đế đô.

Tốc độ xe ngựa chậm lại, sau khi rẽ qua nửa con phố, Ngưng Hương Các đã ở ngay trước mắt. Tuy nhiên, nhìn đám đông tụ tập trước cửa tiệm Ngưng Hương Các, sắc mặt Khương Ly hơi thay đổi, nói: "Hình như có chuyện rồi."

"...Ngươi vốn dĩ là kẻ không được vào gia phả, nếu không phải tỷ tỷ ngươi có tài chế hương không ai sánh bằng, tiệm này sao có thể giao cho hai tỷ đệ các ngươi quản lý chứ? Nay tỷ tỷ ngươi đã chết nửa năm, tiệm này cũng bị ngươi làm cho vắng tanh vắng ngắt. Ta là tộc trưởng Khang gia, lẽ nào lại trơ mắt nhìn cơ nghiệp tốt đẹp bị ngươi phá hoại sạch sẽ sao?"

Khi mấy người Khương Ly chen vào đám đông, liền thấy trước cửa Ngưng Hương Các, một nam tử trung niên thân hình mập mạp đang lớn tiếng quát mắng. Bảy tám tên hộ vệ tay cầm gậy gộc chặn ở cửa, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm bốn người trước cửa.

Trong bốn người, người đứng đầu có thân hình khá gầy, mặc trường sam màu chàm thêu hoa lan, dáng vẻ thanh tú. Ba người bên cạnh là tùy tùng của hắn, lúc này trên mặt đều có vết bầm tím sưng đỏ, rõ ràng đã trải qua một trận ác chiến.

Nam tử trung niên thấy người xem ngày càng đông, quát: "Khang Cảnh Minh, đừng trách ta vô tình. Tiệm này vốn đứng tên tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi mất rồi, trong gia phả người có quan hệ huyết thống gần nhất với nó là đại bá của nó là ta đây. Ngươi chỉ cần có tài chế hương như tỷ tỷ ngươi, ta cũng cho ngươi miếng cơm ăn. Nhưng ngươi không có, chỉ riêng điểm này thôi thì ngươi cũng không giống con cháu Khang gia rồi. Tốt nhất ngươi mau cút đi, nếu không đừng trách ta không nể nang chút nào."

Khang Cảnh Minh tức giận không chịu nổi, gã sai vặt bên cạnh không nhịn được, lại nghiến răng xông lên: "Sao ông có thể bắt nạt người như vậy."

Lời chưa nói hết, ba tên hộ vệ đã vung quyền tới. Gã sai vặt còn chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, bị túm cổ áo ấn quỳ xuống đất, cánh tay và cổ lộ ra những mảng bầm tím. Lúc này, nam tử trung niên hung hăng nói: "Nếu đã không nghe ta khuyên, tốt lắm, vậy thì trước tiên đánh chết tên tiện nô này cho ta!"

Thấy gậy gộc sắp giáng xuống người gã sai vặt, Giản Tư Cần tiến lên một bước: "Khoan đã."

Thấy một công tử áo gấm lên tiếng, nam tử trung niên sững sờ, rồi lại cười như không cười nói: "Vị công tử này, xin ngài đừng xía vào chuyện của người khác. Đây là gia nô trong phủ ta, ta muốn trừng trị thế nào thì trừng trị thế ấy! Đánh chết cho ta."

"Điều thứ năm mươi hai của Chu Luật có quy định, vô cớ tự ý giết gia nô, phạt một trăm trượng. Dưới chân thiên tử Trường An, bản quan lại không biết kẻ nào dám coi thường vương pháp như vậy."

Bất thình lình, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên ở cuối đám đông. Tim Khương Ly đập thịch một cái, nhìn ra phía ngoài. Mà Giản Tư Cần cao hơn nàng, nhìn được xa hơn...

Hắn mừng rỡ reo lên: "Bùi thiếu khanh."

-

Bùi Yến từ bên ngoài đi vào, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Khương Ly.

Nam tử trung niên đứng một bên tiến lên hành lễ: “Thảo dân Khang Long bái kiến đại nhân, sao đại nhân lại có nhã hứng đến đây?”

Vừa nói, Khang Long vừa nháy mắt ra hiệu, mấy tên hộ vệ vội vàng thả gã sai vặt ra. Khang Cảnh Minh mặt mày đầy vẻ phẫn uất cũng quay người hành lễ. Bùi Yến không lên tiếng, vẫn nhìn Khương Ly: “Sao Tiết cô nương lại ở đây?”

Võ vệ đi cùng đã quát giải tán đám đông, Khương Ly tiến lên hai bước nói: “Đến mua son phấn.”

Phương Toàn cũng cười nói: “Bùi Thế tử, đã lâu không gặp.”

Bùi Yến gật đầu đáp lễ: “Giản phu nhân.”

Dứt lời, hắn nhìn sang Khang Long: “Giữa ban ngày ban mặt, các người đang làm gì vậy?”

Khang Long nở nụ cười lấy lòng: “Thảo dân ngu dốt, khiến đại nhân chê cười rồi. Chỉ là đang dạy dỗ một tên gia nô không nghe lời, mấy lời dọa đánh chết đều là dọa hắn thôi.”

Bùi Yến lại liếc nhìn Khang Cảnh Minh vẫn chưa nguôi giận: “Ta nhớ cửa tiệm này thuộc sở hữu của nhị phòng Khang gia, ngươi cản hắn không cho vào cửa là cớ gì?”

Thấy không thể lấp liếm được nữa, Khang Long đành thở dài nói: “Đại nhân có điều không biết, cửa tiệm này trước kia đúng là thuộc nhị phòng, nhưng hiện tại nhị phòng đã không còn ai. Cảnh Minh tuy lớn lên ở nhị phòng, nhưng nó không được ghi tên vào gia phả. Mấy năm nay, cửa tiệm này cũng hoàn toàn dựa vào Vận Nhi chống đỡ. Từ sau khi Vận Nhi xảy ra chuyện, Cảnh Minh đau buồn đến tận bây giờ, cửa tiệm tốt đẹp như vậy lại bị nó quản lý ngày càng sa sút. Đã như vậy, ta là gia chủ chi trưởng Khang gia, không thể ngồi yên không quản được, phải không?”

Sợ Bùi Yến gây khó dễ, ông ta móc từ trong ngực ra một tờ công văn: “Ngài xem, đây là văn thư thảo dân mới đi nha môn làm hai ngày trước, cửa tiệm này theo quy củ đã nhập vào danh nghĩa của đại phòng, không liên quan gì đến Khang Cảnh Minh nó cả…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc