Bầu trời xám xịt dần chuyển sang trắng, muôn ngàn phố phường của Trường An đều chìm trong sắc trắng của tuyết phủ kín không một kẽ hở.
Tiết Thái ngồi trên xe ngựa, hà hơi vào tay nói: "Đại tiểu thư ra ngoài khám bệnh cả đêm, thật khiến người ta lo lắng, lão gia sáng sớm đã dặn dò đến đón tiểu thư."
Khương Ly dựa vào thành xe dưỡng thần, nghe vậy chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
Tiết thị ở Hà Đông là dòng dõi trâm anh vọng tộc, đến đời này, lão phu nhân mất sớm, lão thái gia Tiết Viễn Xương từng làm quan Lễ bộ Thượng thư, cũng đã qua đời vì bệnh ba năm trước, đến đời sau, chỉ còn hai phòng.
Đích tôn Tiết Kỳ ba mươi chín tuổi, giữ chức Ngự sử Trung thừa, là cận thần của thiên tử, chuyên giám sát trăm quan, ngoài trưởng nữ Tiết Linh, ông còn có một cặp long phụng song sinh do thiếp thất sinh ra, hai người mười tám tuổi, là con của di nương Diêu thị, ca ca Tiết Trạm nổi tiếng tài hoa, đang học ở thư viện Bạch Lộ Sơn, muội muội Tiết Thấm sinh ra da trắng như tuyết, đẹp như hoa, đặc biệt giỏi đàn hát.
Dưới Tiết Kỳ, Tiết Lan Thời dứng thứ hai vào mười sáu năm trước vào Đông cung làm Thái tử phi, là chỗ dựa lớn nhất của họ Tiết hiện nay, Tiết Kiêu xếp thứ ba mất sớm, chưa kết hôn cũng chưa để lại con nối dõi, như vậy, chỉ còn lại Tiết Vũ ở tứ phòng, hắn là con thứ, năm nay ba mươi mốt tuổi, đang làm một chức quan nhàn rỗi ở Công bộ đồn điền ty, chỉ có một con trai sáu tuổi là Tiết Hạo.
Nhân khẩu trong Tiết phủ không phức tạp, nàng trở về ba ngày, coi như vẫn ứng phó được.
Xe ngựa đi thẳng vào Bình Khang phường, khi về đến Tiết phủ, trời đã sáng hẳn, Khương Ly khoác áo choàng chậm rãi bước vào phủ, vừa vào cửa, liền gặp Tiết Kỳ đang trên đường đến nha môn làm việc.
Tiết Kỳ mặt rộng trán cao, thân hình phát tướng mặc triều phục màu đỏ tía trông hơi có vẻ mập mạp, bên cạnh ông, có Diêu thị tuy đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn rất quyến rũ, phía sau hai người, Tiết Thấm mặc áo khoác màu vàng gừng thêu hoa bướm cũng đi theo, gia chủ ra ngoài, ái thiếp và ái nữ cùng tiễn, quả là một cảnh tượng gia đình hạnh phúc.
Khương Ly hành lễ: "Phụ thân đi nha môn ạ?"
Tiết Kỳ bất lực nhìn nàng: "Con đi cả một đêm, Phó cô nương bị bệnh gì vậy?"
Khương Ly bình tĩnh nói: "Bệnh của Phó cô nương không tiện nói ra."
Tiết Kỳ khẽ tặc lưỡi một tiếng: "Đứa nhỏ này..."
Tiết Kỳ có chút bực mình, trưởng nữ mất tích nhiều năm, khi trở về đã là danh y nổi tiếng giang hồ, tuy ông vui mừng có một người con gái là thần y, nhưng cũng không muốn y thuật của nàng mang đến phiền phức cho Tiết thị, thế nhưng người trước mắt váy xanh tóc đen, dung mạo thanh tú tuyệt trần, rõ ràng chỉ là một cô nương hai mươi tuổi, nhưng ông đã sống hơn nửa đời người, lại có chút không áp chế được đứa con gái này.
Diêu thị hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu tím sẫm thêu hoa như ý sáng bóng, trang điểm tươi tắn, nụ cười dịu dàng: "Đại tiểu thư lớn lên ở giang hồ, những quy củ này có thể dạy từ từ, lão gia đừng giận, thời gian không còn sớm nữa."
Tiết Kỳ thở dài một tiếng rồi lắc đầu bỏ đi, Diêu thị nhẹ nhàng nói nhỏ, tiễn đến tận xe ngựa.
Tiết Thấm nhìn hai người ra khỏi cửa phủ, lại vẻ mặt quan tâm đi về phía Khương Ly: "Trưởng tỷ đi cả một đêm chắc là mệt mỏi lắm rồi, nhưng bệnh gì mà phải chữa cả đêm? Phó cô nương không sao chứ?"
Khương Ly thản nhiên nhìn nàng ta: "Người làm nghề y chữa bệnh tự có y đức, điều đầu tiên chính là không tiết lộ bí mật của bệnh nhân, Tam muội đừng dò hỏi nữa, ta thực sự rất mệt mỏi, xin phép về nghỉ ngơi trước."
Khương Ly nói xong liền đi, Tiết Tâm nắm chặt khăn tay đứng sững tại chỗ.
Từ khi có ký ức, nàng ta chính là con gái duy nhất của đại phòng Tiết thị, thêm vào đó nội viện do Diêu thị quản lý, nàng ta giống như đích trưởng nữ thực sự, sau này ngoại trừ Giản gia đến cửa nhắc đến Tiết Linh, còn có mấy người nhớ nàng ta còn một người chị gái nữa chứ?
Giờ đây Tiết Linh được tìm về, nàng không chỉ có người cậu làm quan tam phẩm, còn là thần y nổi tiếng trên giang hồ, hiện giờ nhắc đến Tiết thị, mọi người chỉ biết đến vị đại tiểu thư y thuật vô song, nào còn ai nhớ đến nàng ta với danh tiếng về tài năng và sắc đẹp song tuyệt nữa?
Thấy nàng ta không vui, tỳ nữ Thải Vi nói: "Đại tiểu thư thật là khó tính, lão gia hỏi cũng không nói, cao thâm khó lường, chẳng phải chỉ là biết xem bệnh cho người ta thôi sao? Nữ y bà mụ đời này không được coi trọng, gần như bị xếp vào hàng hạ cửu lưu, huống hồ thành Trường An cũng không phải không có nữ y, nếu không nhìn vào việc nàng họ Tiết, người khác nào có vội vàng đến cầu xin nàng ta?"
Tiết Thấm khẽ hừ một tiếng, hơi ngẩng cằm, bày ra dáng vẻ cao ngạo thanh tao: "Người giang hồ vốn không có quy củ, ta không chấp nhặt với nàng ta, đợi đến khi nào nàng ta vấp ngã thì sẽ biết nặng nhẹ."
Nói xong, nàng ta nhỏ giọng nói: "Ngươi đi dò la xem Thọ An bá phủ có chuyện gì, Phó Vân Từ trước kia luôn mắt cao hơn đầu, ta muốn xem nàng ta mắc bệnh gì."