Im lặng vĩnh viễn luôn có khả năng gây ra tổn thương hơn so với bạo phát, Thư Liên cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, đều đem tất cả khao khát muốn truy hỏi rõ ràng mọi vấn đề nhịn xuống.
Sự tình đã rõ ràng minh bạch như vậy, còn chạy đến hỏi thì đâu khác gì kẻ thần kinh, mà cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.
Hàn Triệt xuất hiện trước mặt cô trong gương, từng bước một chậm rã đi tới cho đến khi hoàn toàn đứng sau lưng cô.
Vẫn là mùi hương hoa sơn chi quen thuộc, ánh mắt hắn vẫn trong suốt như nước hồ, chỉ là trong ánh mắt như ẩn chứa sự bi ai.
Thư Liên nhắm mắt lại, hít một hơi, xoay người tựa vào cổ hắn, muốn kiễng chân hôn lên môi của hắn, không để cho mình suy nghĩ hắn vì sao lại bi ai.
Mềm mại, ôn nhuận, cô vươn đầu lưỡi, tham dò mở môi của hắn. Tựa hồ có chút do dự, Hàn Triệt vừa mở miệng, liền bị cô tiến vào, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, giống như cách hắn vẫn luôn hôn cô.
Hơi thở của hắn có chút bất ổn, nhưng vẫn điềm nhiên không nhúc nhích, thẳng đến khi bàn tay cô tiến vào y phục của hắn, sự lạnh lẽo bò lên trên ngực, Hàn Triệt mới nhẹ hút một hơi không khí.
“Không thoải mái?” Thư Liên rời hắn ra, nhìn vào mắt của hắn, thấy đôi mắt luôn luôn sáng như sao giờ lại như phủ một lớp sương mù dày đặc mông lung, nhiệt tình trong lòng cũng giảm đi không ít.
Hàn Triệt lắc lắc đầu, tính mở miệng muốn nói điều gì đó, muốn nói lại thôi, chỉ là dùng loại ánh mắt như đau lòng nhìn cô.
Thư Liên ngẩng đầu, muốn hôn hắn, lại không biết thế nào , lại một ngụm cắn cằm hắn, nghe thấy hắn thở nhẹ một tiếng, mới hài lòng hôn cổ của hắn thì thào: “Triệt, em không thích anh dùng loại này ánh mắt nhìn em...”
Hắn quả nhiên nghe lời nhắm hai mắt lại: “Được, không nhìn.”
Thư Liên tựa cổ hắn, hồi tưởng lại những tình tiết trong phim trước đây thường xem, hôn cổ hắn một chút, thẳng đến khi trên đó chi chít dấu ấn kiệt tác mà cô để lại, sau đó ngậm dái tai hắn, vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút mà liếʍ mυ"ŧ hôn.
Theo trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ bị đè nén, Hàn Triệt mở mắt ra, bắt được bàn tay không an phận của cô trong quần áo hắn, thanh âm có chút khàn khàn: “Thư Liên...”
“ n...” Hắn đối với phương thức hôn như vậy rất mẫn cảm, mỗi lần cô liếʍ một chút, hắn đều hơi run rẩy.
“Em quyến rũ anh...”
“ n...”
“...”
“Không thích sao?”
“Thích...” Hắn bắt được tay cô, tránh trò đùa dai hôn của cô, cấp thiết tìm kiếm môi của cô.
“Ngô...” Môi cùng môi dính cùng một chỗ như keo, tay hắn nâng sau đầu cô, hung hăng hôn lên, như là nóng lòng muốn chứng minh điều gì, hết sức nhiệt tình triền miên không dứt.
Tay hắn chui vào y phục của cô, leo lên nên không mặc áo lót mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp vuốt ve, Thư Liên ngẩng đầu lên, một bên hưởng thụ hắn vuốt ve, một bên đặt tay bên eo hắn, học dáng vẻ của hắn, chậm rãi vuốt ve thân thể hắn, từng chút, mỗi một tấc, không buông tha chỗ nào.
Đến khi tay cô làm hắn nóng rực, đem vật đã sớm ngẩng cao đầu kia nhét vào lòng bàn tay, nắm trong tay xóc lên xuống, Hàn Triệt ‘hừ’ nhẹ một tiếng ngẩng đầu lên, lông mày anh tuấn hơi nhíu, hô hấp gấp hơn: “Thư Liên...”
“ n, em ở đây...” Hắn buông cô ra, cô liền tìm cơ hội cúi đầu, kéo mở quần áo sớm bị cô làm mất trật tự, hôn lên đốm nho nhỏ kia.
“A...” Hàn Triệt kêu nhỏ một tiếng, mặt lập tức đỏ, “Đừng... Thư Liên...”
“Đừng thế nào?” Thư Liên vẫn đỏ mặt, nhưng vừa nghe hắn ức chế không được rêи ɾỉ, lập tức cảm thấy mới lạ, muốn nhìn hắn vì động tác của mình mà lộ ra biểu tình thế nào.
Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ nụ hoa của hắn, lại dùng răng cắn, nhẹ nhàng liếʍ cắn: “Ðừng liếʍ như vậy, cũng đừng cắn như vậy sao?”
Cảm giác được vật trong lòng bàn tay kiên quyết muốn bắn đạn, như là lại lớn hơn một vòng, Thư Liên cơ hồ cũng rêи ɾỉ theo, thanh âm trở nên mềm mại lại tinh tế: