“A, ô…” Trên tấm thảm mềm mại, Thư Liên đang chống hai tay quỳ sấp trên mặt đất, thân thể trắng nõn đáng yêu bị bắt tạo dáng thành chữ N (ko hình dung ra ), nơi non mềm bí ẩn, đang bị một cây gậy thô to màu tím hồng mãnh liệt xỏ xuyên qua, tiết tấu cuồng dã lúc nhẹ lúc mạnh, làm cho hai chân cô đang cố hết sức run lên nhè nhẹ.
Từ lúc ở trong thang máy vẫn nghẹn đến bây giờ, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô khít khao làm cho hắn mê luyến không thôi, cô khóc giống như con mèo nhỏ non mềm, làm cho hắn muốn hung hăng chà đạp, một phút cũng không muốn dừng lại.
Ba! Một tiếng thanh thúy giòn giã vang lên, Thư Liên ô ô kêu khóc một tiếng, cái mông trắng nõn nổi lên một dấu bàn tay hồng hồng, nhưng mà ŧıểυ huyệt của cô lại càng hưng phấn sưng to lên , hồng nhuận khẽ nhếch, bị nhục bổng tráng kiện đâm chọc kéo ra một mảng thịt huyệt hồng nhuận, dâm mỹ làm cho người ta phát cuồng.
“A ──” Thư Liên ngẩng mạnh đầu lên, kinh hoảng tránh hắn, “Phong, đừng, đừng! Nơi đó, không thể!”
“Hư ── bảo bối, ” Nhâm Thần Phong thở hốc vì kinh ngạc, cúc huyệt cô thật đáng yêu, làm cho hắn muốn thử xem khi vùi vào đó rốt cuộc có cảm giác ngon miệng mỹ vị như thế nào, “Thả lỏng đi, đừng khẩn trương.”
“Phong, không cần…” Thư Liên thấp giọng cầu xin, cô không thể tin được cô lại có thể ở trong phòng ngủ tân hôn của mình và chồng sắp cưới, cùng con trai chồng làm chuyện dâm loạn như vậy, nếu như, nếu như lát nữa Nhâm Khải Hoa trở về…
“Phong, a!” Nhâm Thần Phong rõ ràng có hứng thú mãnh liệt đối với cúc huyệt của cô, chỉ mới dùng ngón tay chơi đùa , phân thân của hắn đã trướng lớn thêm một vòng, làm tràn đầy cả ŧıểυ huyệt của cô, mặc dù cô đã chảy rất nhiều dâm dịch, nhưng ra vào đang bắt đầu có vẻ khó khăn.
“Phong ── a!” Thư Liên cuối cùng đành kêu khóc ra tiếng, cô không chịu nổi! Chịu không nổi ! Cô không thể không dùng sức cắn cánh tay của mình, mới có thể ngăn cản mình lớn tiếng khóc ra, “Nhanh lên một chút, được không, tôi chịu không nổi! Chịu không nổi nữa!”
“Anh làm em còn chưa đủ thích sao? Hửm?” hắn rõ ràng biết cô đang sợ cái gì, Nhâm Thần Phong lại ác ý xuyên tạc ý tứ của cô, hắn xoay người hôn lên tấm lưng bóng loáng , ngón tay thon dài ngả ngớn vuốt ve giữa hai chân cô, khẽ vuốt hai cánh hoa mẫn cảm, sau đó đè thật mạnh lên viên trân châu.
“A không ──” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Liên đỏ bừng, một trận mãnh chiến, một luồng thủy dịch như vỡ đê từ chỗ hai người kết hợp phun mạnh ra ngoài.
“Thực ẩm ướt a…” người đàn ông cười tà tứ đem ngón tay ướt đẫm cho vào miệng cô, chơi đùa cái lưỡi mềm nhẵn, ở dưới cũng không quên dùng quy đầu xoay tròn nghiền nát hoa tâm cô, thiếp cô vành tai cúi đầu tiếu, “Bảo bối, em nói xem, nếu lão già nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ, có thể tức giận đến bệnh tim phát tác hay không?”
Khuôn mặt ửng hồng của Thư Liên nhất thời trắng bệch, thân thể cương lên cứng đờ.
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh vặn nắm cửa, Thư Liên im bặt, không dám thở mạnh, thịt mềm trong ŧıểυ huyệt thịt cũng trở nên cứng ngắc, điên cuồng đè ép mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ đang ở trong cơ thể mình, cơ hồ làm cho Nhâm Thần Phong lập tức tước khí giới.
“Thư Liên? Thư Liên?” giọng nói của Nhâm Khải Hoa từ trong bộ đàm truyền ra, Thư Liên sợ tới mức không dám thở mạnh.