Lam Vy: Từ phần này trở đi bạn Vy đổi xưng hô của hai người này thành anh- em nhé, mặc dù bé Triệt nhỏ tuổi hơn nhưng xưng hô chị – em trong mqh của 2 người này thấy hơi kì.
“Anh đây…” Khàn khàn trả lời cô, Hàn Triệt hôn lên môi cô, lúc này cô ấy đang gọi tên cậu, mà không phải người khác, cả người cô bị cậu vuốt ve hóa thành một bãi “Xuân Thủy”, ở giờ khắc này, cô cuối cùng cũng là của cậu , thuộc về cậu .
Thư Liên khó nhịn vặn vẹo thân thể, cô khó chịu, cả người giống như bị Liệt Hỏa đốt cháy, cô chỉ có thể giống người chết đuối vớ được cọc níu kéo lấy cậu, khát cầu được nhiều hơn.
Cảm giác được cô khát cầu, Hàn Triệt nhẹ nhàng liếʍ hôn vành tai cô, ngón tay thon dài lướt qua vòng bụng bằng phẳng bóng loáng, thâm nhập vào nhụy hoa mềm mại giữa hai chân.
Dường như sớm đoán được cô sẽ kháng cự, Hàn Triệt cúi đầu mạnh mẽ hôn trụ môi cô, kéo sự nhiệt tình của cô quay trở về, đầu lưỡi không hề kiêng kị bất cứ điều gì dây dưa với cô, liều chết triền miên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng tránh đi chỗ cô bị thương, tìm được điểm mềm mại lại mẫn cảm kia , nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh niết xuống, trêu chọc nơi thần kinh yếu ớt của cô.
Ánh mắt cô trở nên ướt át mê ly, thân thể vốn dĩ cứng ngắc cũng dần dần trầm tĩnh lại, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi giao nhau cùng một chỗ, nước bọt không kịp nuốt xuống kéo ra một sợi chỉ bạc vô cùng ái muội, dâm mỹ dụ hoặc.
Một ngón tay đột nhiên tiến vào thân thể của cô, Thư Liên cong mạnh người dậy, trong tiếng rêи ɾỉ mang một chút nức nở, giống như con mèo con đang nức nở.
“Như vậy thoải mái không? Có thích hay không?” giọng nói của Hàn Triệt rất khác lạ, không giống với sự bình tĩnh thường ngày, nhìn cô vì cậu mà không khống chế được bản thân, cậu liền cảm thấy được một sự rung động không thể hiểu nổi.
“Thoải mái, thích…” Thư Liên ngẩng đầu lên, cảm giác được cậu lại cho vào thêm một ngón tay, cảm giác phong phú no đủ làm cho ŧıểυ huyệt mạnh mẽ co rút nhanh, cắn chặt lấy ngón tau cậu, khát vọng mong cầu bị chúng nó chà đạp.
“Thư Liên… Em cắn anh nhanh quá…” Nhìn đầu ngón tay chính mình lần lượt tiến vào bên trong chỗ mềm mại kia, lại mang ra nộn thịt hồng nhạt cùng chất lỏng trong suốt, hô hấp Hàn Triệt càng ngày càng dồn dập, đôi mắt càng trở nên âm trầm.
Cảm giác được Thư Liên khó nhịn vặn vẹo , mông cô thỉnh thoảng áp sát đến nơi cứng rắn dưới thân cậu, giống như châm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từng chút một, làm cho cậu cháy sạch mơ mơ màng màng.
“A! Triệt… Mau, mau lên một chút… A ── “
Thư Liên co rút mạnh muời ngón chân co quắp, kêu lên như tiếng mèo khóc, trong cực hạn vui thích cô tựa hồ thấy được pháo hoa nở rộ , đầu óc trống rỗng.
Dường như là cùng một lúc với cô, Hàn Triệt thét lớn một tiếng, hôn thật mạnh lên môi cô.
Không biết qua có bao lâu, Hàn Triệt lấy lại tinh thần, nhìn Thư Liên trong lòng mình sớm đã ngất xỉu, sắc mặt vô cùng ảo não.